- Ông im đi !
- Bà đòi tôi im ?
Lão bá tước già quỷ quái đã tiến đến gần chiếc ghế bành nơi Sylvia đang ngồi co mình rúm rõ. Cặp mắt lão phóng ra những luồng nhìn thèm khát. Những câu của lão vẫn văng vẳng bên tai Sylvia và nàng chỉ muốn bật đứng lên, lao chạy ra khỏi đây cho thật xa. Nhưng chân tay nàng dường như tê dại. Craig đã cúi đầu xuống sát mặt nàng :
- Phu nhân Werner thân mến. Tấn hài kịch tôi với bà trình diễn hai mươi năm qua thế là đã quá dài. Cũng như mọi tấn kịch, cuối cùng đều phải kết thúc, màn hạ. Tôi vừa đề nghị với bà một cách hạ màn. Nếu bà tìm được cách kết thúc nào hay hơn cho vở kịch xin bà cứ nói. Chỉ có điều tôi sẽ không trao cho bà cái tháng thứ mười hai kia nếu bà không chấp nhận đề nghị của tôi.
Sylvia im lặng, co rúm người trong ghế bành, hoang mang tột độ. Lão bá tước vẫn giọng ngọt ngào kiểu cách lại tiếp tục :
- Bà bạn thân mến, bà muốn tôi phân tích cho bà nghe không ? Lúc này bà đang bối rối, bà đang phát điên. Bà thấy bà mất hết. Bà buộc phải trả lời tôi "vâng", nếu không, ngày cưới, cô dâu đứng trước tòa thị chính để nhận bản đăng ký kết hôn và đứng trước bàn thờ Chúa để nhận sự ban phước của Chúa trước đôi tân hôn, sẽ là bà quả phụ Werner già nua, bốn mươi sáu tuổi ! "Liệu chú rể đẹp trai, trẻ trung có dám bước sóng đôi với bà dì của cô dâu hay không ? Ôi, cảnh tượng như thế xẩy ra sẽ là đề tài cho bao câu chuyện hài hước lan truyền rất nhanh khắp thành phố Paris này ! Mà Gilbert thì tôi dám chắc anh ta không muốn làm đề tài cho những câu chuyện hài hước châm chọc của người đời. "Ngày mai bà vẫn còn được là cô gái trẻ đẹp Sylvia hai mươi sáu tuổi. Cả ngày kia, trong bữa tiệc chiêu đãi của bè bạn mừng cho đôi tân hôn. Vấn đề là bà phải phân bổ thật khéo léo xít xao số 32 giờ ít ỏi kia. Và đến hôm làm lễ cưới chính thức thì bà đành trở về với bà quả phụ Werner gần năm chục cái thanh xuân vậy. "Nhưng nếu bà bằng lòng chấp thuận đề nghị của lão Craig này thì bà sẽ có cả một tháng tận hưởng hạnh phúc trong tuần trắng mật say sưa mê đắm. "Bà bạn thân mến, bà biết không ? Cách đây hai mươi năm, trong đêm vũ hội ở Sứ quán Hoa Kỳ tôi đã liều lĩnh trưng ra trước mắt thiên hạ hình ảnh một lão già quái đản ôm một cô gái trẻ trung. Và hôm đó, biết bà đang ghê tởm tôi, tôi vẫn cố gắng cam chịu. Song hôm nay tôi xin thú thật, hôm đó tôi đã mê mẩn bà, mê mẩn tuổi trẻ rực rỡ, trào dâng của tấm thân bà. Tôi đã yêu em từ ngày đó, Sylvia. "Em không hề biết tôi đã bao năm nay mơ đến em mà đành nén nhịn, cố tạo dựng cho em hạnh phúc để rồi hai mươi năm sau mới dám xin em một chút đền ơn...
Đầu óc Sylvia choáng váng, nàng không còn nghe thấy gì nữa. Giọng nói ngọt ngào của lão bá tước khả ố kia vẫn điềm đạm rót vào tai nàng :
- Sylvia yêu quý. Ta đã yêu em từ ngày đó, một tình yêu mà ta cố giữ kín, trong khi vẫn phải tạo cho em hết người tình này đến người tình khác, tạo cho em những cuộc phiêu lưu tình ái đủ loại và cuối cùng là tạo cho em thiếu 32 giờ là đủ mười một tháng hạnh phúc thật sự. Sylvia, em biết không ? Ta đã phải nuốt bao cay đắng khi nhìn em trong vòng tay kẻ khác, nhất là những lần em ân ái với thằng cha Gilbert kia, em rên rỉ khoái lạc. Rất tiếc là ta không thể trẻ lại được để chinh phục em. Ta chỉ yêu cầu em một điều nhỏ nhoi : ban cho ta một đêm tình ái, để giải tỏa cho ta toàn bộ nỗi cay đắng hai mươi năm qua. "Ta đã tạo điều kiện để em gặp Gilbert, để em say đắm hắn, để em phải tìm đến ta nhờ ta trả lại cho em mười hai tháng tuổi trẻ. Ta đã ban cho em nhiều như thế, vậy mà em nỡ tiếc không ban cho ta một đêm, chỉ một đêm thôi hay sao ?
Sylvia đầu óc dường như mê muội. Nàng không còn nghĩ được gì nữa. Giọng ngọt ngào kiểu cách của lão bá tước vẫn chảy vào tai nàng như dòng suối êm đềm giữa rừng, lần này có thêm âm sắc âu yếm thiết tha :
- Sylvia ! Em có biết, để có được mười một tháng qua ta đã phải vất vả biết chừng nào không ? Bởi đâu phải ta "lấy lại" cái năm em hai mươi sáu tuổi, trả lại cho em ? Cái năm tuổi trẻ đó của em ta đã dùng vào việc khác rồi, lấy lại sao được ? Ta đã phải dùng mọi cách, khai thác toàn bộ quyền phép ít ỏi của ta để xoay cho ra mười một tháng qua. Em đừng hỏi ta dùng vào việc gì và ta xoay cách nào. Đó là bí mật của riêng ta. "Em hãy hiểu cho ta, hãy biết công ta phục vụ em lớn lao đến mức nào và ban cho ta một đêm ân ái. Chỉ một đêm thôi. Ta không đòi hơn ở em. Đêm nay em sẽ thấy ta yêu em biết chừng nào. Ta thề không một đàn ông nào, kể cả thằng cha Gilbert kia có thể yêu em bằng ta yêu em. Đồng thời ta cũng mong em hãy đáp lại tình yêu của ta bằng những gì quý giá nhất của em. Sắc đẹp, tuổi trẻ và kinh nghiệm tình ái em đã tích lũy được trong ngần ấy năm trời.
Khuôn mặt gầy gò, vàng vọt, khả ố của lão bá tước đã đưa gần sát mặt Sylvia. Nàng hoảng hốt nhắm mắt lại, và khi cặp môi mỏng dính khô khốc của lão vừa đụng vào môi nàng, Sylvia không chịu nổi. Nàng bật dậy, đẩy mạnh lão, vọt chạy ra cửa. Vừa chạy nàng vừa hết như điên.
x
Ra đến ngoài phố Sylvia vẫn cò rú hét kinh hoàng. Khách đi đường thấy vậy, chạy đến định giúp đỡ nàng như-ng nàng gạt họ ra để chạy. Một khách bộ hành nói :
- Người phụ nữ kia đã mất trí !
Lát sau đường phố lại bình thản. Tòa nhà số 13 đã đóng chặt cánh cửa mầu đỏ máu và không ai biết sự gì diễn ra trong đó.
x
Bữa tiệc đón mừng và giới thiệu con dâu tương lai với các nhân vật tiếng tăm của thành phố Paris đã bắt đầu tại phòng khách rộng lớn của biệt thự Pernet. Không khí tưng bừng náo nhiệt. Rượu chảy như suối vào các ly. Khách khứa nồng nhiệt chúc mừng ông bà Pernet sắp có được nàng dâu xinh đẹp, trẻ trung. Bè bạn Gilbert đòi chàng phải kể về vợ tương lai.
- Xin các bạn kiên nhẫn cho một chút. Nàng sắp đến bây giờ, chỉ trong vòng vài phút thôi.
Gilbert sốt ruột nhìn đồng hồ. Mọi lần không bao giờ Sylvia trễ một giây đồng hồ. Vậy mà hôm nay... Có chuyện gì chăng ? Không ! không thể có chuyện gì được. Hay nàng lại thay đổi ý kiến ? Không thể có chuyện đó. Sylvia thật ra đã có quan hệ vợ chồng với mình từ nhiều tháng nay rồi. Đồng hồ vẫn quay. Mười lăm phút, hai mươiphút... Khách khứa đã lục tục bỏ về. Lòng Gilbert nóng như lửa đốt. Ông bà Pernet thì buồn xỉu, tin rằng cô dâu sẽ không tới. Nhưng Gilbert vẫn hy vọng. Chàng năn nỉ khách khứa cố gắng ngồi lại, chàng cố gắng trấn an cha mẹ. Chàng đã bao nhiêu lần gọi điện đến đại lộ Foch nhưng không thấy có người cầm máy. Đã hai giờ trôi qua. Vẫn chưa thấy bóng dáng Sylvia đâu. Bà Pernet lo lắng hỏi con trai :
- Sao con bảo nó con nhà gia giáo lắm kia mà ?
- Con e cô ấy đau ốm gì. Hay con lái xe đến đấy xem sao !
Đến cửa căn hộ trên đại lộ Foch, Gilbert ấn chuông mãi không thấy ai ra mở cửa. Chảng chạy ra hỏi bà gác cổng của tòa nhà, bà ta cho biết cách đây vài tiếng đồng hồ có thấy tiểu thư Sylvia đi ra ngoài và từ đấy chưa thấy trở về. Vậy là nàng không có ở nhà ! Đúng là có tai nạn nào rồi. Gilbert đờ đẫn quay về nhà. Khách không chờ được đã bỏ về quá nửa. Gilbert gọi điện đến biệt thự ở phố Đại Học. Tuy biết bà quả phụ Werner đã trên con tầu lênh đệnh giữa biển cả, chàng vẫn cố thử gọi xem sao.
- Chị làm ơn cho biết, tiểu thư Sylvia lúc này ở đâu ?
- Tiểu thư Sylvia nào, thưa ông ? - Chị hầu phòng trả lời trong máy. - Ở đây không có ai là "tiểu thư Sylvia" mà chỉ có bà chủ chúng tôi là phu nhân Werner. Nhưng tôi nghiệp cho bà chủ.
Gilbert giật mình, vội hỏi :
- Sao lại tội nghiệp ? Bà chủ các người làm sao ?
- Ôi, ông chưa biết à ? Bà chủ chúng tôi vừa qua đời. Một linh cảm mách bảo Gilbert có chuyện rắc rối ở đây. Chàng vội hỏi :
- Bà quả phụ Werner làm sao ? Mới hôm thứ hai tôi còn gặp bà kia mà ? Hôm đó bà vẫn còn rất khỏe mạnh. Bà bị tai nạn giao thông à ?
- Không, thưa ông.
- Hay bị tim lúc ngồi trên tầu biển ?
- Không, thưa ông. Bà chủ tôi mất tại nhà, tại đây. Hiện bà chủ tôi vẫn còn trên giường, trong phỏng ngủ của bà. Chúng tôi chỉ tạm phủ lên thi thể bà một tấm chăm mỏng.
- Thế cô cháu bà không có mặt ở đó bên cạnh thi hài người dì à ?
- Chúng tôi không biết bà chủ có người cháu gái nào, thưa ông.
- Vậy là sao ? Tôi chưa hiểu gì hết. Vậy có phải hôm qua bà chủ các người ra ga xe lửa để đến hải cảng Havre không ?
- Vâng, đúng là bà chủ chúng tôi có ra ga, nhưng khoảng chín giờ tối nay thì bà chủ chúng tôi quay về.
- Lúc đó bà chủ các người đã đau đớn lắm rồi phải không ?
- Không, thưa ông. Bà chủ chúng tôi vẫn khỏe, chỉ có dáng ủ rũ. Về đến nhà bà vào phòng, đóng cửa lại và từ đó không bước ra. Đến một giờ trưa hôm nay, chúng tôi đánh bạo vào thì thấy bà chủ chúng tôi không còn sống nữa.
Gác máy xuống, Gilbert không nghĩ gì thêm về cái chết của bà quả phụ Werner. Chàng chỉ nghĩ, vậy là Sylvia đang có đại tang và nàng không đến đây là có lý do. Chàng lờ mờ cảm thấy mối quan hệ dì cháu của nàng có gì đó khó hiểu. Để lúc nào gặp nàng, chàng sẽ hỏi thêm. Trước mắt phải xin lỗi khách khứa đã. Chàng bước ra, xin lỗi số khách ít ỏi còn lại là buổi tiệc buộc phải đỉnh hoãn vì "cô dâu" gặp một đau thươnglớn, không thể đến được. Nhờ cha mẹ tiễn khách hộ, Gilbert vội vã lên xe phóng đến biệt thự bà quả phụ Werner tại phố Đại Học. Lúc chàng bước vào nhà, một không khí lặng lẽ đang bao trùm. Chàng hỏi người gia nhân mở cửa :
- Tiểu thư đâu ?
Người gia nhân ngơ ngác, dường như không hiểu ông khách hỏi gì. Gilbert nhắc lại :
- Tôi là vị hôn phu của tiểu thư Sylvia...
Người gia nhân càng trợn tròn mắt sửng sốt. Gilbert vẫn kiên nhẫn nói :
- Vậy bác chưa biết sao ? Tiểu thư Sylvia là cháu gái của cố quả phụ Werner. Tôi biết tiểu thư rất ít khi đến đây thăm dì. Nhưng biết dì mất, tiểu thư chắc hẳn phải đến đây chứ ?
Vẫn thấy người gia nhân ngơ ngác, Gilbert đành hỏi :
- Thi hài người quá cố đặt ở đâu ?
Người gia nhân trỏ thang gác. Gilbert bước ba bước một, leo lên tầng hai. Chảng thấy một nhân viên cảnh sát đứng gác ở đầu hành lang. Ông ta yêu càu chàng xuất trình giấy căn cước. Xem xong ông ta trả lại chàng rồi trỏ vào một cách cửa.
- Bà nằm trong đó. Ông cố gắng đừng gây tiếng động... Nếu không bác sĩ pháp ý sẽ đuổi ông ra đấy.
Quang cảnh hiện ra trước mắt làm Gilbert rùng mình. Xác bà Werner vẫn còn lưu lại nụ cười chua chát trên khóe môi. Cặp mắt chưa được ai vuốt mở trừng trừng nhìn chàng và Gilbert bỗng nhận thấy cặp mắt đó để lộ một niềm đau khổ tột cùng. Có ba người đứng trong phòng. Gilbert lắng nghe và biết được có một thanh tra cảnh sát, một bác sĩ pháp y và một người thứ bà là ông chánh cẩm. Ông này hỏi chàng :
- Ông là ai ?
- Tôi sắp là thành viên của gia đình bà Werner, - chàng nói không chút ngập ngừng.
- Tôi tưởng bà Werner không có bà con họ hàng nào ?
- Bà có một cô cháu gái và cô ấy là vị hôn thê của tôi, - Gilbert đáp.
Viên chánh cẩm ngạc nhiên nhìn chàng :
- Bà Werner không có cháu nào hết !
Gilbert rất tức giận định cãi, nhưng chàng vội ghìm lại, đoán trong mối quan hệ giữa hai dì cháu có chuyện gì cần giữ bí mật cho nên mới không ai biết. Chỉ riêng chàng biết mà thôi. Chàng hỏi :
- Nguyên nhân cái chết của bà Werner, thưa các ông ?
Ba nhân viên chính quyền nhìn nhau. Cuối cùng viên bác sĩ pháp y nói :
- Vì thấy ông nhận là người thân của người quá cố nên chúng tôi nói thật : bà Werner chết là do tự tử. Vào khoảng giữa trưa hôm nay bà đã uống một liều chết người chất cyanure potassium.
Bây giờ đến lượt Gilbert kinh ngạc. Chàng lặng người đi một lúc không hiểu gì hết. Cố lắm chàng mới thốt lên được :
- Nhưng... nguyên nhân, thưa ông ?
Viên chánh cẩm nói :
- Nguyên nhân à ? Nếu ông cho chúng tôi biết được nguyên nhân khiến bà tự sát thì quý quá. Đối với chúng tôi, đến bây giờ đó vẫn là điều bí mật. Trước khi dùng độc dược, bà quả phụ Werner có để lại một lá thư tuyệt mệnh ngắn ngủi, trong đó bà nói cuộc sống đè nặng lên bà và bà đã quyết định chấm dứt nỗi đau khổ đó. Ông biết rõ bà Werner chứ ?
- Rất ít, thưa ông, - Gilbert thú thật. - Tôi chỉ gặp bà có một lần, chiều Thứ hai vừa rồi, để ngỏ lời cầu hôn chính thức với cháu gọi bà bằng dì đồng thời là con đỡ đầu của bà.
- Vậy là ông vẫn khẳng định bà Werner có người cháu gái ?Trong khi các gia nhân, hầu phòng ở đây đều thống nhất trong lời khai. Họ khẳng định bà Werner hoàn toàn không có bà con thân thuộc gì hết. Người cháu gái đó tên là gì ?
- Cô ấy mang tên giống như bà dì, cũng là Sylvia... Còn gọi là tiểu thư Sylvia Marnier. Địa chỉ ở đại lộ Foch. Theo dự định hôn lễ giữa tiểu thư Sylvia Marnier và tôi sẽ tổ chức sau đây mười ngày. Theo tôi biết, Sylvia là họ hàng duy nhất của bà Werner.
- Vậy tại sao cô ấy không đến đây ?
- Tôi cũng đang tự hỏi như vậy. Chỉ có thể có lý do duy nhất : không ai báo cho cô ấy biết tin buồn này. Thật sơ suất. Tôi phải đi tìm cô ấy, báo tin buồn này cho cô ấy biết để đến đây.
Gilbert vội vã chạy ra hành lang, lao xuống thang gác. Chợt một gia nhân giữ chàng lại, nói nhỏ :
- Thưa ông Pernet. Tôi được sai chuyển thứ này cho ông. Lá thư này bà chủ tôi viết trước lúc qua đời và ủy nhiệm riêng cho tôi để trao tận tay ông. Nếu ông muốn được yên tĩnh để đọc, xin theo tôi vào gian thư viện. Tôi sẽ đứng ngoài canh gác để khỏi ai quấy rầy ông.
x
"Người yêu quý nhất của em trên đời,
"Đôi ta đã quen nhau, yêu nhau mười lăm tháng trời, đã biết bao nhiêu thư từ cho nhau, kể cho nhau mọi chuyện và anh tưởng đã hiểu hết về em. Không đâu, Gilbert yêu quý, anh đã lầm ! Phụ nữ khi yêu không bao giờ kể ra hết tất cả về mình. Có những điều họ mang theo xuống mồ. Nhưng em không muốn thế. Em thấy có bổn phận phải viết cho anh lá thư cuối cùng này.
"Gilbert yêu quý. Trước khi đọc tiếp, anh hãy hứa sẽ tha thứ cho em. Bởi tình yêu của em đối với anh. Một tình yêu tha thiết, chân thành, nhưng đau đớn thay, nó lại phải dựng lên bằng sự dối trá. Sylvia mà anh đem lòng yêu mến không phải là mang hình dạng như anh nhìn thấy. Trong em có hai con người và bây giờ anh đã thấy được cả hai con người đó.
"Câu chuyện em sắp kể ra với anh chắc chắn sẽ làm anh kinh hoàng và không tin đó là sự thật. Than ôi, đó lại chính là sự thật...
Gilbert ngẩng đầu lên, không dám đọc tiếp. Chàng hoảng sợ, lo rằng mình sắp phải thấy một sự thật mà chàng không muốn nghe, không muốn biết. Chảng phải cố huy động toàn bộ lòng dũng cảm để cúi xuống đọc tiếp. Lá thư kể về hai cuộc đời, hai con người trong Sylvia. Đọc hết đoạn kể này Sylvia dường như không chịu nổi. Chàng lại bỏ lá thư xuống, trái tim tan nát. Rồi chàng cố gắng đọc nốt những trang cuối cùng.
"... Vậy đó, toàn bộ câu chuyện đời em là như thế. Em xin phép được xưng "em" với anh mặc dù thật ra em bằng tuổi mẹ anh. Bởi em mong hình ảnh của em mãi mãi tồn tại trong ký ức anh vẫn là "nàng Sylvia xinh đẹp, trẻ trung ở tuổi hai mươi sáu" chứ không phải bà quả phụ già nua Werner gần năm chục tuổi.
"Anh thừa hiểu là em không thể nhượng bộ lão già khốn nạn kia. Lão là quỷ ác chứ không phải là thần linh. Em có thể khuất phục thần thánh nhưng không chịu khuất phục loài ma quỷ. Chỉ có điều em vẫn còn băn khoăn, nếu Craig là quỷ dữ, làm sao lão có thể vẫn say đắm được một phụ nữ trần gian ?
"Tha lỗi cho em, Gilbert ! Tha lỗi cho đứa con gái yêu anh bằng tất cả trái tim. Và trước khi tự nguyên từ giã cõi đời, em tin rằng em đã được yêu. Anh đã yêu em thật sự, đúng không Gilbert vô vàn yêu quý ? em tin như vậy và em đã níu lấy điều đó để có đủ dũng cảm rời khỏi cõi trần gian bụi bậm và ô trọc này, cõi trần gian có những kẻ khốn nạn, tàn nhẫn như Craig !
"Tha tội cho em nhé, anh yêu quý ! Tha tội cho em đã làm anh lỡ làng. Bao hy vọng tươi đẹp về cuộc sống hạnh phúc với Sylvia đều vì em mà tan nát. Lẽ ra sau đám cưới chúng ta sẽ được hưởng một tháng tràn đầy hạnh phúc ở quần đảo Balearé. Em sẽ chiều chuộng mọi ý thích oái oăm nhất của anh và sẽ làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời.
"Than ôi, vậy mà chúng ta bị phá mất một tháng hạnh phúc diệu kỳ ấy. Gilbert, em tin rằng từ nay cho đến hết đời, anh vẫn tiếc em... Cho dù anh sẽ yêu người đàn bà khác, cưới họ, nhưng em tin rằng anh không thể quên em.
Anh không thể quên được Sylvia diệu kỳ đã hiến dâng tất cả cho anh, cả tâm hồn lẫn thể xác.
" Gilbert, dù sao anh cũng có được một niềm an ủi, đó là anh được một phụ nữ độc nhất trên đời yêu anh. Em là độc nhất ! Không một phụ nữ nào có hoàn cảnh đặc biệt như em. Không một phụ nữ nào trên đời có đường Sinh mệnh tách đôi như em !
"Ôi, em đau lòng biết chừng nào phải xa anh, nhất là phải làm anh đau khổ vì hẫng hụt một hạnh phúc diệu kỳ lẽ ra anh được hưởng. Hãy tha thứ cho em, người tình của em, người chủ của em, người gác ngục của em, người mà em sẵn sàng hiến dâng tất cả những gì em có cho anh.
"Trước khi dùng bút lá thư vĩnh biệt này, em cầu mong ở anh một điều. Em đã kể anh nghe về lão phù thủy, lão nấp dưới danh hiệu "bá tước Craig". Anh đã biết rõ lão, anh hãy vì em tìm cách nào để chặn bàn tay độc ác của lão. Cần vạch mặt lão. Tất nhiên nhiều người không tin nhưng anh cứ vạch mặt lão. Ít ra cũng sẽ có một số người nghe anh và tin anh. Dù ít cũng còn hơn không ai thấy được bản chất nguy hiểm của lão.
"Vĩnh biệt Gilbert, người em vô vàn yêu quý, và đến giây phút cuối cùng, em vẫn yêu anh không kém gì buổi đầu gặp mặt ở sòng bạc Monté-Carlo..."
Gấp lá thư dài nhiều trang giấy mỏng mầu xanh nhạt bỏ vào túi, Gilbert đờ đẫn bước ra khỏi phòng thư viện. Chàng bước vào phòng ngủ của Sylvia, nhìn lại một lần nữa khuôn mặt đau đớn của nàng. Gilbert tự nhủ thầm :
"Anh sẽ làm theo điều em yêu cầu, Sylvia ! Anh sẽ tìm lão già khốn kiếp kia và chặn bàn tay lão lại !".
Nhìn lần cuối cùng khuôn mặt nàng, Gilbert từ từ quay gót đi ra. Chàng ngồi vào xe, lao hết tốc độ qua thành phố Paris từ đầu này sang tận đầu bên kia và đỗ lại trước số nhà 13 phố Longpont. Đêm đã khuya, phố xá im ắng, không một bóng người trên đường. Giống hệt như đêm hôm Sylvia từ Monté-Carlo trở lại Paris và tìm đến lão Craig. Dừng lại một chút trước cánh cửa sơn đỏ, Gilbert quyết định ấn chuông. Cánh cửa hé mở, tên gia nhân người Hoa nhìn ra. Gilbert liền đẩy cho cánh cửa mở rộng, gạt tên người Hoa, chạy qua gian tiền sảnh vào phòng khách không có ai. Chàng bước ra, chạy vào một phòng khác, rồi một phòng khác. Cuối cùng chàng vào đến phòng giấy. Mở cửa, chàng thấy một ngọn đèn bàn có chụp chiếu xuống mặt chiếc bàn rất lớn. Một người gầy gò, xương xẩu, da vàng vọt nhăn nheo đang ngồi viết gì đó. thấy có tiếng động, người gày gò đó ngẩng mái tóc hoa râm lên và chàng trai chưa kịp mở miệng thì lão Craig đã lên tiếng bằng thứ giọng ngọt ngào,kiểu cách lão vẫn dùng khi nói với Sylvia:
- Nếu tôi không lầm thì ông là Gilbert ? Chào ông bạn trẻ, tôi rất sung sướng là cuối cùng đã được quen biết ông.
Lão bình thản đứng dậy, bước đến gần Gilbert niềm nở chìa bàn tay ra cho chàng :
- Nói cho cùng, tôi tin rằng đã giúp ông được một việc lớn !...