Người đàn bà thứ hai : SERENA
Quá bất ngờ trước thái độ vô liêm sỉ của lão già khốn kiếp, Gilbert đứng bất động giữa căn phòng. Craig nhìn chàng trai bằng cặp mắt giễu cợt một lúc lâu rồi nhếch mép cười, nói tiếp :
- Tôi thấy ông bạn cần một ly rượu mạnh để trấn tĩnh thần kinh, phải thế không, ông bạn thân mến ?
Mãi một lúc sau Gilbert mới cất tiếng lên được :
- Ta đến để giết mi !
- Chao ơi, thì ra là như thế ? Tôi hiểu rằng ông bạn không nói sai, ông bạn muốn giết ta, nhưng trước khi đem "cương lĩnh" ấy ra hành động, xin được phép hỏi ông bạn, vì cớ gì. Do đâu ông bạn đi đến một quyết định cực đoan vậy ?
- Ta phải coi mi là một kẻ tội phạm, đã phạm pháp. Mi là thủ phạm gây ra cái chết của Sylvia và gây ra nỗi đau khốn cùng cho ta. Ta có thể báo cảnh sát về tất cả những mưu mô hiểm độc của mi, nhưng ta e cuộc điều tra sẽ phải kéo dài và còn lâu mới kết thúc, trong khi ta muốn kết liễu mi ngay bây giờ. Tốt nhất là dùng cách thi hành công lý chóng vánh.
- Ôi, sao tôi thú cái tính cực đoan của ông đến thế, ông bạn ? Thái độ hăng hái đến mức điên cuồng của ông chứng tỏ ông có một sức trẻ tràn trề, một bầu máu nóng của tuổi thanh xuân... Vậy ra ông đau khổ đến như vậy sao ?
- Từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, chưa có ai đau khổ như ta lúc này.
- Ông yêu bà quả phụ Werner đến mức đó sao ?
- Tôi yêu tiểu thư Sylvia...
- Đáng tiếc, tiểu thư Sylvia tồn tại được để ông yêu chính là nhờ công của tôi. Thật ra chỉ có bà quả phụ Werner là tồn tại mà thôi. Và tiếc thay bà qua đời quá sớm, chỉ bằng một nửa số thời gian tạo hóa dành sẵn cho bà. Nếu như bà không tự kết liễu đời mình thì bà có khả năng thọ ngoài chín mươi tuổi.
- Khi từ giã cõi đời, nàng đã khẳng định nàng yêu tôi.
- Đáng tiếc ! Đáng tiếc. Dù sao thì bà ta đã từ giã cõi đời, sẽ có một phụ nữ khác chiếm chỗ của bà ta trong trái tim ông. Chẳng bao lâu nữa, ông sẽ quên bà ta thôi.
- Không bao giờ.
- Ông bạn thân mến, ba chữ "không bao giờ" con người ta hay lầm lẫn mà thốt lên, nhất là khi họ còn trẻ, còn bồng bột. Vào tuổi ông, người ta dễ tưởng những tình cảm của họ là vĩnh viễn. Ôi, ông Gilbert vô cùng thân mến, tôi đã thấy rất có cảm tình với ông, mà ông biết đấy, lão Craig này không dễ mà yêu mến ai đâu. "Nhưng thôi, ta đi vào việc của ông. Tôi thấy rõ ông đang hoang mang, đau khổ. Tôi rất muốn giúp ông. Ông đang chưa biết nên chọn hướng đi nào, đúng vậy không ? Ông có muốn lão già này giúp ông không ?
- Giống như ông đã giúp Sylvia khi gặp nàng lần đầu ở đêm vũ hội tại Đại sứ quán hoa Kỳ chăng ?
- Ôi, vậy là ông đã rõ mọi chuyện ?
- Nàng đã viết ra tất cả trong lá thư tuyệt mệnh gửi cho tôi.
- Chà, lá thư tình cuối cùng, đúng vậy không ? Lá thư mà ông sẽ không rời, luôn đem theo bên mình, trong túi áo ngực, gần sát trái tim. Ôi, tôi đã đoán được lá thư ấy có chứa những lời lẽ nào rồi. Thậm chí tôi có thể đọc nó ra cho ông nghe. Chắc chắn Sylvia Werner đã kể lể với ông rất nhiều tâm sự. Và sau này ông sẽ đọc lá thư ấy cho những người đàn bà mà ông quen biết để tự an ủi khi ông đã bước vào cái tuổi không dễ dàng chinh phục các cô gái trẻ nữa.
- Ông im đi !
- Vậy ra ông sợ sự thật ? Ông sợ không dám nhìn thẳng vào sự thật : ông đã là nạn nhân của một vụ lừa đảo của phụ nữ !
Gilbert không ghìm nổi. Chàng gieo mình xuống ghế bành ôm mặt khóc nức nở như đứa trẻ. Mọi thứ trong lòng chàng đều sụp đổ. Mọi cớ để chàng bấu víu hòng tự an ủi đều bay theo gió. Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm chàng, Gilbert muốn được chết ngay lúc này giống như người chàng yêu đã chết khi trưa. Vậy ra Sylvia trẻ trung xinh đẹp chỉ là cái bóng của bà quả phụ Werner già nua. Và chàng đã nhìn lầm ra thành nàng ! Trí óc Gilbert hỗn độn, chàng không còn suy nghĩ được gì nữa. Giọng nói ngọt ngào kiểu cách của Craig vẫn rót vào tai chàng :
- Tôi không thích nhìn thấy ai đau khổ... Bởi tôi cũng bị buồn theo, trong khi bản chất tôi là kẻ thích vui vẻ.
Gilbert ngẩng mặt nhìn lão già. Khuôn mặt xương xẩu, vàng vọt kia có gì đó khiến chàng hồ nghi. Thật ra lão là người thế nào ?
- Bây giờ ông định thế nào, Gilbert ?
Gilbert cúi đầu không đáp.
- Giết tôi thì cũng tốt. Nhưng giết tôi xong thì ông làm gì nữa chứ ? Chưa kể giết một mạng người là việc làm nguy hiểm ! Vả lại tôi thuộc loại người không bao giờ chết. Đã bao kẻ muốn giết tôi, cuối cùng đều không thực hiện được. Tại sao, ông biết không ? Bởi tôi cần thiết cho cuộc đời, giống như nước, khí trời, lửa...
- Nàng viết trong thư, kể với tôi rằng ông là thứ lửa thiêu cháy tất cả những ai đến gần ông.
- Có lý, bởi phụ nữ đều là những con bướm, những con thiêu thân ! Phu nhân Werner sai lầm lớn ở chỗ nhìn tôi quá đơn giản, trong khi tôi cảm xúc sâu sắc và mãnh liệt hơn nhiều. Rất nhiều phụ nữ giống như vậy. Họ tưởng chỉ họ mới có khả năng hưởng những niềm vui lớn và những nỗi khổ lớn ! Nhưng tôi cũng có khả năng đau khổ chứ ?
Gilbert ngạc nhiên :
- Ông cũng yêu nàng sao?
- Chuyện đó lúc khác ta sẽ đụng đến. Lúc này ta bàn chuyện ông. Ông chưa trả lời tôi : ông định thế nào bây giờ ?
- Tôi chưa biết, nhưng chuyện đó liên quan gì đến ông ?
- Câu thú thật của ông khiến tôi thấy mến ông. Bây giờ ông đã hiểu rằng không phải ông cứ muốn gì là sẽ được nấy. lực bất tòng tâm là hiện tượng phổ biến trên cõi đời. Chúng ta bị động với hoàn cảnh nhiều hơn là chúng ta sai khiến được chúng.
- Lúc nẫy khi xe chạy trên cầu, tôi đã định lao xe xuống sông Seine.
- Xin nhắc ông bạn thân mến là nước sông rất lạnh. Nhưng ông đã không lao xe xuống đó chứng tỏ ông vẫn còn tỉnh táo. Bây giờ cả hai chúng ta chưa ai chết, vậy nên bàn xem chúng ta sẽ sống ra sao.
- "Chúng ta" ?
- Chứ còn gì nữa ! Số phận đã buộc ông và tôi vào với nhau, do cái chết của một người đàn bà ! Ông không thấy như vậy sao ? Giữa chúng ta bây giờ đã có thi hài của một người đàn bà tội nghiệp. Một là chúng ta đấu súng để giết nhau. Hai là chúng ta thành bạn hỗ trợ nhau trên đường đời. Tôi nghĩ cách thứ hai có lợi hơn cho cả hai chúng ta.
- Ông không điên đấy chứ, Craig ?
- Trái lại ! Đầu óc tôi rất minh mẫn... Ông hãy nghe tôi nói : Trái tim ông đã tan nát, ít nhất thì ông cũng tin là như thế. Lúc này ông chưa biết sẽ làm gì ở đất Paris, ở cả nước Pháp nói chung. Ông kể lại câu chuyện của ông ? Sẽ không ai tin. Người đời có thói hoài nghi mọi thứ. "Ông còn trẻ và sẽ có những mối tình say đắm khác. Nhưng ngay bây giờ thì chưa được. Ông cần phải quên mối tình vừa rồi đã. Tại sao ông không rời khỏi nước Pháp, đi một chuyên ngao du ? Thay đổi không khí sẽ làm ông bình tĩnh, nhìn đời tỉnh táo hơn. Vả lại ông cũng đã chuẩn bị để đi một chuyển dài ngày với vợ mới cưới. Bây giờ không đi với nàng được thì ông đi với tôi.
Gilbert sửng sốt nhìn lão già.
- Tại sao ông trợn mắt lên thế kia ? Tất nhiên tôi hiểu rằng đi với một lão già khác hẳn với một cô gái trẻ. Nhưng tôi cam đoan rồi ông sẽ thấy tôi là người bạn đường làm ông dễ chịu, rất dễ chịu là đằng khác ! Trước hết tôi sẽ cho ông thấy nhiều điều rất lạ, bổ ích cho ông rất nhiều sau này.
Gilbert thấy lão già ngày càng kỳ quái. Craig nói tiếp :
- Ông bằng lòng chứ ? Thì cứ thử đi với tôi ít lâu xem sao. Thích thì đi tiếp, không thích thì bỏ về. Dù sao lúc này ông cũng không nên ở lại nước Pháp. Hay thế này, tôi xin đề xuất một điều : ông hãy đi với tôi ba tuần lễ. Sau đó tôi phó thác số phận tôi cho ông tự ý định đoạt. Có thể giết tôi, có thể báo cảnh sát bắt tôi. Hoàn toàn tùy ông.
- Ông không phải con người chính đáng, tôn trọng công lý.
- Ông nhầm rồi, Gilbert thân mến. Tôi rất tôn trọng công lý, nếu như những người ký kết giao kèo với tôi tôn trọng đầy đủ các khoản đã thỏa thuận...
- Tôi đoán là ông sắp đưa ra một bản giao kèo giữa chúng ta như lần trước ông đã làm với Sylvia ?
- Lần này tôi chỉ cần ông nhận miệng là đủ.
- Ông định dẫn tôi đi đâu ?
- Ông yên tâm là nơi đó sẽ không làm ông chán.
- Bao giờ ta lên đường ?
- Ngay bây giờ. Sau đây vài phút.
- Tôi còn phải chuẩn bị hành lý nữa chứ ?
- Tôi đã lo trước cho ông rồi.
- Nghĩa là ông đã lọt vào nhà tôi, lấy áo quần của tôi ?
- Ai lại làm thế ? Không đâu. Áo quần để ông dùng trong chuyến ngao du này đều được may cắt theo đúng số đo của ông và đúng ý thích của ông. Thậm chí tôi tin rằng tôi chọn cà vạt cũng chính xác với thẩm mỹ của ông nữa. Ta đi chứ ?
- Còn cha mẹ tôi ?
- Riêng ý tôi, ông không nên gặp hai cụ lúc này, chỉ gây thêm mâu thuẫn gia đình. Cha ông đã rất bực về chuyện ông thoái hôn với tiểu thư Yolande. À, mà ông có nhận được tin tức gì của cô ấy không ?
- Không. Từ ngày chia tay, tôi không hề để ý xem Yolande sống ra sao.
- Tôi xin hầu ông, kể ông biết về tình hình tiểu thư Yolande hiện nay. Cô ấy đã lấy chồng cách đây hai tháng. Cậu ra rất dễ thương nhưng nghèo. Tôi biết tiểu thư Yolande bây giờ đang rất tiếc ông. Nhưng thôi, ta lên đường. Ông nhấp ly rượu này cho ấm người.
Họ chạm ly và uống một hơi cạn. Hai gia nhân người Hoa vào cúi đầu. Lão Craig nói :
- Xe của ông chúng tôi đã đem gửi một nơi để khi về ông lấy dùng. Bây giờ ông đi xe của tôi.
Gilbert lặng lẽ đi theo lão Craig, ngoan ngoãn như một cậu bé ngờ nghệch. Chàng không nghĩ gì và cũng không còn khả năng suy nghĩ gì.
x
Đêm nay không trăng, không sao. Xe của bá tước Craig đỗ lại ở sân bay Villacoublay bên một chiếc Boeing rất lớn sơn đỏ. Gilbert lùi lũi bước lên theo lão già và chàng rất ngạc nhiên thấy ngoài đội bay, chỉ có hai hành khách là chàng và Craig giữa những hàng ghế trống trơn. Máy bay đã lớn, trang bị lại cực kỳ hiện đại. Lão Craig nói :
- Tôi không ghét máy bay vì nhờ nó mà tôi thấy quả đất của chúng ta bé nhỏ một cách kỳ cục.
Gilbert không trả lời, co mình trong ghế bành. Vài phút sau chàng ngủ thiếp lúc nào không biết. Lúc Gilbert thức dậy, đã sang ngày hôm sau. Nắng vàng rực rỡ dọi vào qua cửa kính máy bay. Chàng nhìn xuống, máy bay đang bay trên đại dương, chỉ một mầu xanh của trời và nước. Những đám mây trắng như bông bồng bềnh giữa trời. Gilbert đưa mắt nhìn và thấy lão Craig đang đọc một tờ tạp chí đầy tranh ảnh. Lão ngẩng đầu lên hỏi :
- Ông ngủ ngon chứ, Gilbert ?
- Vâng, cảm ơn ông. Ta đang ở đâu thế này ?
- Ông thấy đấy, trên mặt đại dương. Lát nữa chúng ta sẽ đáp xuống một đất nước tôi chọn làm địa điểm dừng chân đầu tiên.
- Nước nào ?
- Achentina... Sau đây một tiếng đồng hồ ông sẽ đặt chân xuống châu Nam Mỹ,tại một trong những thành phố lớn nhất thế giới mà tôi biết : thủ đô Buenos Aires. Ông có thích thú nó không ?
- Ông đã thấy rồi. Tôi hài lòng, - Gilbert lạnh lùng đáp. - Đến đấy ta sẽ làm gì ?
- Ta sẽ rất bận. Tôi có thuận lợi là nơi đây tôi có rất nhiều bè bạn. Đã lâu họ mong tôi mà tôi cứ lấn bấn đất Paris không chịu đến đấy. Trước đây tôi tưởng Paris là thành phố của Trí Tuệ, thật ra đó là thành phố của Ăn Chơi. Và tôi đã bị cuốn theo cuộc sống ăn chơi ở đó.
- Ông sinh trưởng ở Achentina ? Thật ra ông là người nước nào ? - Rất khó nói tôi là người nước nào, vì ở đâu tôi cũng được đón tiếp nồng nhiệt và tôi cũng cảm thấy thoải mái như ở quê hương.
- Ông có nhiều bạn bè lắm ?
- Câu ông hỏi hơi lạ. Tôi có rất nhiều người chịu ơn tôi. Họ nhận là bạn tôi nhưng tôi hồ nghi liệu họ có phải là bạn không ? Lát nữa, đáp xuống sân bay Buenos Aires ông sẽ thấy số người ra đón tôi rất đông. Phải nói báo chí Achentina sáng nay đều đăng tin bá tước Craig hôm nay trở lại thăm đất này. "Để ông dễ xử sự ở đây tôi đề nghị ông cho phép tôi giới thiệu ông là cháu tôi. Chức danh đó cộng với quốc tịch Pháp của ông sẽ giúp ông mở rất nhiều cánh cửa. Nhưng để ông đỡ bỡ ngỡ mất một thời gian, tôi đã đặt trước một đêm vũ hội để ông có dịp làm quen với mọi người ở đây.
- Vũ hội ở khách sạn lớn nhất thủ đô Buenos Aires ?
- Không. Trong biệt thự của tôi.
- Ông có nhà riêng tại đây ?
- Đúng thế và biệt thự của tôi nằm trong khu phố đẹp nhất thành phố Buenos Aires. Xung quanh là những vườn cây tuyệt đẹp, cộng cả công viên rừng Boulogne và công viên Monceau ở Paris lại mới địch nổi, thậm chí còn kém vì thiếu một số cây cọ. Xin nói thêm rằng tôi có rất nhiều dinh cơ ở rải rác khắp các nơi trên trái đất. Bởi tôi rất sợ sống trong khách sạn. Và tối nay tôi tổ chức vũ hội ngay trong dinh cơ của tôi tại đây. Giấy mơì tôi đã gửi đầy đủ từ trước đây vài ngày.
Trước cặp mắt thán phục của Gilbert, lão Craig nói thêm :
- Tôi cho rằng vũ hội là một thứ sinh hoạt tuyệt vời nhất. Trong lúc khiêu vũ, bao bản chất con người đều bộc lộ ra hết. Tối nay ông sẽ được thấy và làm quen với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp duyên dáng nhất châu Nam Mỹ. Có cả những phụ nữ Chi Lê, Braxin, Côlômbia, Pêru và tất nhiên Achentina. Tối nay là dành cho ông đấy, ông cháu Gilbert của tôi ạ.
Lão trỏ tay xuống dưới :
- Thành phố trắng toát kia là Montevideo, còn kia là Rio de la Plata. Nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến Buenos Aires.
x
Đúng mười hai giờ đêm, khách dự vũ hội lục tục tới. Họ bước vào phòng khách rộng lớn, cực kỳ sang trọng và rực rỡ ánh đèn trong biệt thự của lão Craig. Lão ta đứng ở cửa ngoài đón khách. Gilbert đứng bên cạnh. Lão Craig có biệt tài nhớ mặt từng người. Tất cả đều trách Craig đã quên họ quá lâu. Lão giới thiệu với từng người:
- Gilbert, cháu tôi.
Chàng thấy rõ ở đây cũng như ở Paris, ai cũng biết "bá tước Craig". Lão nổi tiếng một cách không ngờ. Đúng như lão hứa trước với chàng, các phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng, ăn mặc lộng lẫy lần lượt diễn qua trước mặt Gilbert khoác tay chồng hoặc nhân tình của họ. Và đúng như Craig đã nói từ trước, các phụ nữ Chilê có cặp mắt như nhung, các cô gái Braxin có làn da mầu sẫm đậm đà và các cô gái Pêru búi làn tóc đen nhánh trên khuôn mặt mầu đồng với những cặp mắt long lanh... Mỗi người một vẻ khiến Gilbert không kịp so sánh xem phu nữ dân tộc nào đáng yêu hơn dân tộc nào. Mắt chàng hoa lên và chàng có cảm tưởng đang làm giám khảo cho một cuộc thi hoa hậu châu Nam Mỹ. Các cô gái Côlômbia có một vẻ thùy mị kỳ lạ, còn các cô Achentina thì mang rất nhiều nết châu u, da trắng trẻo khiến Gilbert có cảm giác các cô sẽ hòa trộn rất nhanh vào các vũ hội Châu u. Đúng lúc Gilbert thả hồn vào nhịp điệu nhàn tản, tiết tấu uể oải lười biếng của lục địa nóng nực này và bắt đầu quên hẳn châu u hối hả thì bỗng một khuôn mặt phụ nữ độc đáo làm chàng bừng tỉnh. Cô gái có một vẻ mơ màng, lạc lõng giữa khung cảnh đông đúc khiến Gilbert thấy mọi dáng hình phụ nữ khác đều lu mờ. Lúc chàng đã tưởng dáng hình Sylvia quá thân thiết và rực rỡ vẫn in dấu trong trí óc chàng khiến chàng không thể chú ý đến bất kỳ khuôn mặt nào dù diễm lệ đến đâu ở đất này. Nhưng không phải ! Cô gái vừa hiện ra trước mắt Gilbert khiến chàng thấy cả nàng Sylvia xinh đẹp của chàng cũng bị loại ra khỏi tâm trí. Cảm giác bất thần khiến Gilbert hoảng sợ, chàng định bỏ chạy khỏi nơi này. Khuôn mặt cô gái quá đẹp đến mức hàm chứa một nỗi nguy hiểm làm chàng khiếp đảm. Tại sao có thể có người đẹp đến thế ? Nhưng Gilbert không nhấc chân nổi. Một sức mạnh huyền bí đã chôn chặt chân chàng xuống đất. Chàng mới đi theo Craig đến đây đêm hôm qua, chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ, vậy mà đã bỏ đi ? Không ! Không thể được. Cô gái kỳ lạ kia như thể hiện sức mạnh bí ẩn của Craig ! Phải chăng vì "phép lạ" của lão mà chàng đã gặp Sylvia và chịu nỗi tuyệt vọng đớn đau hành hạ chàng suốt bốn mươi tiếng đồng hộ qua ? Bây giờ lại một sắc đẹp nữa xuất hiện, thậm chí còn làm át sắc đẹp của Sylvia ? Gilbert có linh cảm chàng lại rơi vào tình trạng là nạn nhân những quyền phép bí hiểm của lão phù thủy kia !
- Sao, cậu không được vui à, Gilbert ? - câu hỏi của "ông chú" Craig làm chàng ngưng mọi suy nghĩ miên man. - Nếu vậy tôi sẽ phải nghĩ cách làm cậu vui.
Lập tức khuôn mặt mỹ lệ một cách khó tin trước mặt chàng dần dần mang những sắc thái của một cô gái thật sự và tuyệt đẹp. Không phải hình bóng mà là người bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Làn Tóc hung đỏ xõa xuống đôi vai nõn nà, cặp mắt mầu xanh, không ra lam không ra lục đầy quyến rũ. Tấm áo dài may bó mầu xanh ngọc ôm lấy tấm thân kiều diễm với những nét cong tuyệt mỹ. Nàng dùng nữ trang trên người chỉ gồm ba viên bích ngọc. Hai viên lủng lẳng hai tai và một viên ngời sáng trên bàn tay thon mịn. Gilbert có cảm giác nàng quá đẹp. Thậm chí dùng chữ "đẹp" chưa đủ. Nàng có nét gì đó quyến rũ, một chất nhục thể tràn ra ngoài. Gilbert chưa hề được thấy một người con gái nào trên đời khiến chàng khao khát đến như vậy.
Gilbert thấy lão Craig kính cẩn đặt môi lên bàn tay cô gái vừa chìa ra. Lão nói :
- Xin giới thiệu, đây là cháu tôi, Gilbert. Còn đây là tiểu thư Serena Alguavil.