Bẫy Rập


Chuyện này có nghĩa là ba người này chưa bao giờ tham gia vào các cuộc thi lớn.So với bảy người kia còn mạnh hơn, hết lần này tới lần khác không có trong danh sách, hơn nữa xét theo loại bầu không khí theo khuôn phép này, trong lòng Abel liền suy đoán tất cả bọn họ đều là sinh viên năm nhất."Năm nhất, người thường." Hai tay Tô Vãn chơi điện thoại di động, rũ mắt nhìn màn hình, không chút để ý nói, "Chỉ là mạnh hơn anh một chút.


“Abel:“......”"Còn có một khoảng thời gian tham quan ở căn cứ nữa, hy vọng trong khoảng thời gian này có thể cùng các bạn luận bàn thật tốt." Tố chất tâm lý của Abel rất mạnh mẽ, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt của mình cực nhanh, cười nói.Tô Vãn dừng bàn tay đang xoay di động lại, quay đầu nhìn anh ta một cái: "Ở trong nước, luận bàn là dùng cho những người có trình độ ngang nhau, anh...”Cô lạnh nhạt nhếch môi: "Không đủ tư cách.”Trên khuôn mặt anh tuấn của Abel không có nửa điểm tức giận, lễ phép đứng dậy: "Lần sau gặp.”"Có chút ý tứ." Chờ Abel đi rồi, rốt cục La Tử Minh cũng ngừng uống nước, nhướng mày nhìn về phía Tô Vãn, "Nhìn anh ta không giống như người chơi mã số, ngược lại giống những chính trị gia trẻ tuổi kia."“Dos." Tô Vãn lười biếng tựa vào lưng ghế, ném ra một từ.Quách Nguyên Châu bên cạnh đang trêu chọc người máy quay đầu lại: "Dos? Là người lúc trước vẫn quấn quýt lấy cậu đòi đối chiến, kết quả thua thảm hại?”Tô Vãn không nói gì nữa, nhưng cũng không phủ nhận.Trước đó cô đã vòng qua bốn người để khống chế số hiệu của người máy, lại âm thầm nhét lại một mệnh lệnh khác, lúc này mới phát hiện ra Abel và Dos có thói quen viết mã giống nhau."Không phải mỗi ngày đều phải ngốc một chỗ cùng đám người này chứ?" La Tử Minh thở dài, "Có chút nhàm chán.”"Vậy tìm thời gian ra ngoài đi dạo? Thời điểm mình đến đã thấy phong cảnh bên này không tồi, còn có vài ngọn núi." Bàn tính trong lòng Quách Nguyên Châu bắt đầu bùm bùm vang lên."Đợi lát nữa hỏi lão sư." Quả thật La Tử Minh không cảm thấy căn cứ bên này có thứ gì hay ho, thứ tốt đã sớm dời đi, bọn họ đã nhìn thấy từ tám trăm năm trước rồi.Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị đi nghỉ trưa, Quách Nguyên Châu hỏi lão sư của A đại (Đại học A), nhận được đáp án là ngày mai có thể nghỉ ngơi một ngày, tự do hoạt động."Lão đại, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi?”"Các cậu quyết định." Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động, trước khi cô tới đã thêm bạn tối với Phong Dương, đến bây giờ vẫn chưa được thông qua.......Sau khi Phong Dương được chọn tham gia hoạt động thực tế, khoa mỹ thuật của bọn họ đặc biệt thuê một chiếc xe buýt đưa những sinh viên này đi, từ thủ đô lái xe đến Định Thành, dọc theo đường đi dừng lại vài lần, bọn họ xuống xe hóng gió, có vài người trực tiếp dựng giá vẽ tại chỗ, bắt đầu vẽ tranh.Chậm trễ thêm hai ngày nữa bọn họ mới đến Định Thành, đầu tiên là vào khách sạn nghỉ ngơi, lão sư dẫn đầu đang chuẩn bị hoạt động cho ngày mai.Phong Dương đóng cửa phòng lại, lấy đồ trong vali đi tắm rửa, rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi.Trước khi đi ngủ, anh mở WeChat ra, nhìn thấy lời mời thêm bạn tốt từ mấy ngày trước của Tô Vãn.Do dự một hồi, Phong Dương rời khỏi, vẫn như cũ không thông qua.Bạn tốt trên wechat của anh không nhiều lắm, cũng sẽ không chủ động thêm người.Đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, Phong Dương vừa nhắm mắt lại, ngoài cửa liền có người gõ cửa.Vốn tưởng rằng mình nghe lầm, một lát sau người đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa liên tục làm cho Phong Dương chỉ có thể đứng dậy.Anh vừa mới đứng lên chuẩn bị đi mở cửa, lại dừng lại đi vào vali lấy quần áo ra, đem quần áo ngủ trên người mình thay ra toàn bộ, lúc này mới đi mở cửa."Phong Dương, cùng đi ăn cái gì đi." Tống Nhã Chân đứng ở cửa nói, "Không phải cậu định ngồi ngốc ở khách sạn chứ?”"Đúng vậy, tôi có chút mệt." Phong Dương nhàn nhạt cười, "Bạn học Tống có thể đi với các bạn học khác.”"Bọn họ...!Tôi càng muốn đi với cậu hơn." Tống Nhã Chân nhún nhún vai, "Tôi nghe Diệp lão sư nói cậu đi triển lãm tranh Vân Sơn, có thể nói với tôi một chút không.”"Đều là một ít tranh do Vân Sơn lão sư vẽ, rất đẹp." Phong Dương đứng ở trong cửa, cửa chỉ mở ra một nửa lộ ra khuôn mặt của mình, anh tóm tắt đơn giản, "Bức tranh của Vân Sơn lão sư cần tận mắt nhìn thấy mới biết, tôi nói không rõ ràng.”"Được rồi." Tống Nhã Chân cười cười nói, "May mắn cậu nghe lời tôi mà báo danh hoạt động lần này.

Đi trước đây, có muốn tôi mang đồ ăn cho cậu không?”"Không cần, cám ơn." Phong Dương cự tuyệt.Tống Nhã Chân kéo áo khoác, nháy mắt với Phong Dương: "Tốt xấu gì cũng là bạn học, không cần xa lạ như vậy.”Cô vừa đi, Phong Dương lập tức đóng cửa lại, nụ cười trên mặt đã rơi xuống, một lần nữa thay quần áo của mình thành áo ngủ, dùng chăn quấn kín.'Ong——' điện thoại di động như tủ đầu giường chấn động một chút, Phong Dương nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình nửa ngày, mới chậm rãi từ trong chăn vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nhìn, là số lạ gửi tới: Thông qua WeChat một chút.Phong Dương gần như lập tức biết chủ nhân của dãy số này là ai, anh trả lời một chữ: Không.Có lẽ là phải ngồi xe mấy ngày dài nên quá mệt mỏi, ánh mắt nổi lên một tầng sương mù mệt mỏi, anh đưa tay dụi dụi mắt, đem số điện thoại kia ghi chú lại.Chỉ chốc lát sau, lại có tin nhắn gửi đến.Người phiền phức: 【Thông qua WeChat, tin nhắn sms cần tiền, nhớ nói rõ chuyện tranh vẽ cho tôi biết.


】Lúc này Phong Dương mới nhớ tới bọn họ còn có giao dịch chưa hoàn thành.Anh mở WeChat, nhấn nút thông qua, gửi tin nhắn trước một bước: 【Đợi một khoảng thời gian nữa sẽ vẽ xong cho cậu, sau đó đừng làm phiền tôi.


】......Trong phòng ở căn cứ, Tô Vãn rũ mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, ngoài ý muốn nhướng mày: Nhắn tin mà cũng hung dữ như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận