Bẫy Rập


Trải qua hai trận đấu trong sáng ngoài tối, nước M đều thảm bại, khi gặp lại sắc mặt cũng không được tốt lắm.

"Chúng ta đến so sánh một lần nữa.

" Sáng sớm ra ngoài, Rich chắn trước mặt Tô Vãn, há mồm muốn bắt đầu thi đấu.

Ở trong mắt cậu ta, thực lực mạnh nhất trong đám người này hẳn là Tô Vãn, chỉ cần đánh bại cô là có thể tìm lại mặt mũi của mình.

"Không thể so.

" Tô Vãn lui ra sau một bước, hờ hững nói.

"Cô sợ thua tôi.

" Rich đã quen kiêu ngạo ở nước M, "Người Hoa mấy người đều nhát gan như vậy sao?”Tô Vãn cười như không cười, "… Cậu còn chưa đủ tư cách.

”Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Rich lập tức đỏ bừng.


Cậu ta theo bản năng muốn phản bác, La Tử Minh bên cạnh chậm rãi lên tiếng: "Tiểu hài tử, ngay cả phòng tuyến của tôi cũng không qua được, cậu còn muốn so sánh với lão đại của chúng tôi.

”Tô Vãn cầm chai nước từ máy tự phục vụ ở góc đường, trên đường trở về, cơ bản ánh mắt hai đội đều ở trên người cô.

Hai trận đấu gần như có thể nói lên thực lực của cô trong số những người này.

"Tụ tập ở đây làm gì? Có chuyện gì thì ăn cơm rồi nói sau.

" Mấy vị lão sư tới đây đều đang đuổi người.

Căn cứ không chỉ có người của hai đội bọn họ, theo lệ thường hàng năm, mấy tháng nay là ngày mở cửa căn cứ, người trên toàn thế giới đều có thể vào tham quan.

Không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi sinh viên nước M cùng sinh viên trong nước giáp mặt nhau ở căn cứ, hiện tại nước M thường xuyên dẫn đội đến thi đấu đã trở thành thông lệ.

Có lẽ dùng từ đập sân để hình dung thì càng thích hợp hơn.

"Lịch trình hôm nay là tham quan bảo tàng khoa học kỹ thuật.

" Người tiếp đã căn cứ đứng ở giữa nhà ăn, đẩy kính, có chút tự hào nói với sinh viên của hai đội, "Nơi này tập trung lĩnh vực phát triển khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trong nước, thời gian mở cửa bảo tàng khoa học kỹ thuật chỉ có một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên, lượng người sẽ ít đi một chút.

Sau khi bữa ăn của bạn kết thúc, tôi sẽ dẫn các bạn đến tham quan.

”Rich ngồi ở một bên bàn ăn, tay đã rục rịch, cậu ta chuẩn bị khi đến viện khoa học kỹ thuật thì sẽ bắt đầu hack hệ thống bên trong, để cho bọn họ cũng kiến thức qua trình độ chân chính của mình! !.

"Đây là một hệ thống cung cấp điện nước tuần hoàn.

”Người hướng dẫn của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ đứng dưới một cây kim loại màu bạc, giải thích cho mọi người, "Trong tình huống hoàn toàn mất nguồn cung cấp năng lượng, có thể cung cấp thủy điện suốt một năm, hiện nay đã có một trăm sáu mươi đơn đặt hàng cả trong và ngoài nước.

”"Chuẩn bị cho tận thế sao.


" Trong đám người có người thấp giọng nói.

Người chung quanh lập tức phát ra tiếng cười, hiển nhiên cũng cho rằng tác dụng của cây này là như thế.

Toàn bộ bảo tàng khoa học kỹ thuật tràn ngập những loại đồ vật dành cho tương lai giống như loại phát minh này, cây kim loại đại thụ này sừng sững ở trung tâm bảo tàng khoa học kỹ thuật, được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Xinh đẹp lại lóa mắt, cực có cảm giác tương lai.

Phong Dương đi theo một đám đồng bạn tiến vào viện khoa học kỹ thuật, lần đầu tiên đã bị cái cây này hấp dẫn, mục đích bọn họ tới nơi này là tìm kiếm chủ đề cảm giác tương lai này, sau đó còn cần làm bài tập.

"Những cành cây bạc này là bóng đèn?" Có người hỏi người hướng dẫn.

"Không phải, những kim loại đặc biệt này sẽ tạo ra năng lượng, cung cấp năng lượng điện và làm sạch nước.

”Người hướng dẫn cẩn thận giải thích các bộ phận của toàn bộ cây lớn, vì vậy bọn họ có đủ thời gian để cho tự mình tham quan.

Một hàng rào được dựng lên xung quanh cái cây, ngăn chặn khách du lịch đến gần.

Phong Dương tới gần hàng rào, cúi đầu nhìn xuống dưới, dưới tàng cây kim loại có một dòng nước ao, bên trong còn có mấy con cá nhỏ.

Thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ ràng 'rễ cây', sinh vật trong ao quấn quanh dây cáp 'rễ cây' chơi đùa.

Sinh thái và công nghệ trong tương lai được kết hợp đến cùng cực.


"Cẩn thận!”"Fuck!”! ! Một trận quấy rầy từ cách đó không xa truyền đến, Phong Dương không quá chú ý, chỉ đột nhiên nhìn thấy hai chiếc máy bay không người lái loại nhỏ va chạm giữa không trung, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn, làm cho anh theo bản năng quay đầu.

Phong Dương rũ mắt nhìn hai máy bay không người lái cách chân mình không xa, trong đó một chiếc có cánh chưa bị hư hại còn đang không ngừng chuyển động.

"Em không sao chứ?" Vương lão sư nghe tiếng thì chạy tới nhíu mày hỏi, cư nhiên ở viện khoa học kỹ thuật còn có máy bay không người lái bay loạn khắp nơi?Ông lập tức chạy tới nơi đang xôn xao cách đó không xa, muốn chất vấn những người lỗ mãng này.

Phong Dương đứng tại chỗ, dường như chỉ cần giương mắt đã thấy được bóng dáng quen thuộc.

Cô đang nói chuyện gì đó với người đối diện, thỉnh thoảng lại liếc về phía Phong Dương, trên mặt không còn là bộ dáng thờ ơ trước đây nữa.

"Nơi này của mấy người xảy ra chuyện gì?" Vốn dĩ Vương lão sư mang theo sinh viên đến đây để tìm kiếm cảm hứng cho chủ đề tương lai, không tới chuyện một sinh viên ở dưới mí mắt của mình suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.

Những người vây quanh bàn máy bay không người lái là sinh viên của đội M và đội tuyển quốc gia, ban đầu Rich cố gắng tấn công hệ thống tòa nhà sau khi bước vào, nhưng chưa bắt đầu đã bị cảnh báo bởi các nhân viên của hệ thống an ninh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận