Hiển nhiên hệ thống của tòa khoa học kỹ thuật này vô cùng mạnh, sau lưng còn có cao thủ.
Cậu ta *xuất sư chưa tiệp, uất khí trong lòng càng tích càng dày.
Hai đội vừa vặn đi dạo đến gian hàng máy bay không người lái, bọn họ đang trưng bày máy bay không người lái mới với chức năng tìm kiếm và cứu hộ hồng ngoại, khả năng chống thấm nước và chống cháy mạnh mẽ, thích hợp cho các hoạt động cứu trợ thiên tai.
Tóm lại người phụ trách gian hàng nói rất nhiều, ở giữa còn đề cập đến hệ thống mạng network máy bay không người lái.
Rich không thể kiềm chế, ôm máy tính bắt đầu xâm nhập vào hệ thống mạng máy tính của gian hàng.
Lúc đó Quách Nguyên Châu và La Tử Minh đang cầm điều khiển từ xa thử chơi hai máy bay không người lái, Tô Vãn ở bên cạnh nhìn.
Sau khi Rich đắc thủ, trực tiếp khống chế máy bay không người lái của Quách Nguyên Châu càng bay càng xa.
Quách Nguyên Châu còn chưa kịp phản ứng, vẫn ấn bộ điều khiển trong tay: "Sao lại thất bại?”Người phụ trách gian hàng máy bay không người lái ngẩn người nói: "Không có khả năng.
”Anh ta cầm lấy điều khiển từ xa trong tay Quách Nguyên Châu, ý đồ một lần nữa khống chế máy bay không người lái, nhưng điều khiển từ xa lại hoàn toàn thất bại.
Mà chiếc máy bay không người lái kia bay lượn ở độ cao thấp một hồi, lúc thì bay cao bay xa, so với máy bay không người lái do La Tử Minh khống chế bên kia còn kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Tô Vãn nhíu mày nhìn thoáng qua Rich đang trốn ở phía sau, sau đó đi về phía máy tính của gian hàng, tiến vào hệ thống, quả nhiên nhìn thấy đã có dấu vết bị xâm nhập.
Lúc này hai đội xung quanh cũng phản ứng lại là Rich động tay động chân, có lẽ là một vòng thi đấu mới nên không có ai lên tiếng.
Về phần Rich còn cố gắng khống chế máy bay không người lái của La Tử Minh, trong lúc nhất thời có chút phân tâm nên không khống chế tốt máy bay không người lái, trực tiếp hướng đám người đang đứng chỗ cây đại thụ bay tới.
"Sắp đụng người rồi!" Quách Nguyên Châu là người đầu tiên phát hiện, "Cẩn thận!”"Fuck!" La Tử Minh theo bản năng hô một tiếng.
Tô Vãn nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chiếc máy bay không người lái do Rich khống chế đang đâm thẳng về phía người khác.
Cô quyết định khống chế máy bay không người lái của La Tử Minh, điều khiển nó đâm vào máy bay không người lái kia!Hai máy bay không người lái đang bay với tốc độ cao lập tức đâm vào nhau tạo ra một cú va chạm chói tai, sau đó hai máy bay không người lái mất điện rơi thẳng xuống đất.
Rich có chút sợ hãi, cậu ta chỉ lo cướp đoạt quyền khống chế máy bay không người lái của La Tử Minh, nhưng quên mất chính mình vẫn còn đang khống chế một máy bay không người lái khác.
Tô Vãn nhìn thấy hai chiếc máy bay ngã xuống đất không làm người khác bị thương, lúc này ánh mắt mới dời về phía Rich, lạnh lùng nói: "Dùng thủ đoạn gì cũng không che dấu được thực lực kém cỏi của cậu.
”Lời này nói ra, cô cũng không coi Rich như một đứa trẻ mà đâm thẳng vào ống phổi của cậu ta.
Cùng lúc đó, Vương lão sư của khoa mỹ thuật cũng chạy tới chất vấn, ông ấy nhìn thấy là lão sư của Đại học A thì ngẩn người, hiển nhiên không biết vì sao cũng có thể gặp được một nhóm sinh viên của A đại ở Định Thành.
Người phụ trách gian hàng máy bay không người lái chạy đến bên kia, nhặt hai máy bay không người lái bị hỏng của mình lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Nhưng anh ta vẫn đứng dậy đi hỏi thăm Phong Dương: "Không đụng phải cậu chứ?”Nếu xảy ra chuyện ở viện khoa học kỹ thuật, vậy căn bản sang năm bọn họ không vào được triển lãm.
Phong Dương lắc đầu: "Không có việc gì.
”Tầm mắt của anh dừng ở đối diện, Vương lão sư còn đang ở đó thương lượng.
"Xin lỗi, ngài là người bên khoa mỹ thuật?" Một trong những lão sư của Đại học A có quen biết với Vương lão sư, biết được tất cả mọi người đều đến từ một trường học.
"Đúng vậy, tôi mang theo sinh viên tới tham quan, nơi này của các vị là đang xảy ra chuyện gì?""Cái này! Sinh viên thi đấu, có một chút vấn đề.
”Vương lão sư nhìn sinh viên nước M đang đứng xung quanh, trong lòng có vài phần hiểu rõ, có lẽ đây là cuộc thi quốc tế.
Hai lão sư bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lão sư bên nước M có chút xấu hổ, trước tiên đi đến bên cạnh Rich thấp giọng nói cái gì đó, sau đó dẫn cậu ta đến nói xin lỗi với Vương lão sư, lại chuẩn bị đi xin lỗi Phong Dương.
Hai mắt của Rich đỏ lên, dù sao vẫn chỉ là một cậu bé, khả năng chịu áp lực không mạnh, vẻ mặt quật cường.
Tô Vãn híp mắt, đang chuẩn bị lên tiếng nhưng lại bị một vị lão sư khác giữ chặt, lắc đầu ý bảo cô đừng làm bậy.
Có khúc nhạc đệm này, tạm thời bên nước M dừng tâm tư thi đấu, tất cả người của hai đội đều giải tán tại chỗ, mỗi người đều tham quan viện khoa học kỹ thuật.
Tô Vãn không đi, cô đứng đối diện Phong Dương nhìn anh.
Vừa rồi sự việc xảy ra đột ngột, nếu như máy bay không người lái không bị đụng lệch vị trí, tuyệt đối sẽ nện lên đầu Phong Dương.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nhìn thấy dưới chân mình đập hai cái đồ vật không tính là nhỏ thì sẽ luôn sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Ngay từ đầu Tô Vãn đã nhìn thấy Phong Dương, vì vậy cũng không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt anh.
Từ đầu đến cuối, anh không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Có muốn đi dạo khu đông không?" Vừa rồi khi ở đối diện Tô Vãn đã nghe thấy Vương lão sư nói, biết bọn họ tới đây là vì muốn tìm kiếm cảm giác tương lai.
"Bên kia càng thú vị hơn.
”Toàn bộ viện khoa học kỹ thuật chia làm bốn khu đông tây nam bắc, Phong Dương tiến vào từ khu tây, một đường đi dạo đến khu trung tâm.
"Hai người quen biết?" Vương lão sư và lão sư của Đại học A nói xong thì quay lại đây, nhìn thấy Tô Vãn hỏi một câu, sau đó theo kế hoạch ban đầu mà nói với sinh viên khoa mỹ thuật đang đứng gần đó, "Mọi người cũng tự do hoạt động, hai tiếng sau tập trung ở khu trung tâm, cũng chính là dưới gốc cây này.
”Vốn dĩ Phong Dương không định đi cùng Tô Vãn, nhưng khóe mắt nhìn thấy Tống Nhã Chân đang đi về phía mình, liền nói với Tô Vãn: "Tôi không biết đường đến khu đông.
”Tô Vãn câu môi: "Tôi dẫn cậu đi qua đó.
”Hai người một trước một sau đi cách nhau nửa thước, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bọn họ.
.