Bẫy Rập


Phong Dương chậm rãi đi theo phía sau, không thể không nói sau khi đi tới khu tây, các loại kỹ thuật công nghệ cao có thể thấy trong phim, gần như đều có thể nhìn thấy ở chỗ này.

"Hình thức ban đầu của hình ảnh ba chiều, thế giới tương lai là thế giới ba chiều.

" Người phụ trách một gian hàng đang tình cảm mãnh liệt mà giới thiệu.

Phong Dương đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

"Không nhìn?" Tô Vãn cách Phong Dương gần một chút, nhưng trước sau vẫn duy trì ở một khoảng cách nhất định, "Bên kia có khu trải nghiệm.

”Sự chú ý của mọi người đều bị lời giải thích của người phụ trách hấp dẫn, không ai chú ý đến khu trải nghiệm.

"Đội mũ bảo hiểm vào.

" Hiển nhiên Tô Vãn rất quen thuộc với nơi này, bảo Phong Dương đeo thiết bị xong, cô đứng trước màn hình hỏi, "Muốn đi đâu?”Phong Dương chỉ vào một bức tranh có vách đá.

Tô Vãn ấn nút bắt đầu, đeo xong thiết bị, dường như lập tức có phản ứng.


Phong Dương lảo đảo vài bước, gần như thật sự đứng ở bên vách núi.

Tô Vãn có thể nhìn thấy góc nhìn của anh trên màn hình lớn, Phong Dương lui ra sau vài bước, đứng nghiêm.

Lại bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, đi tới rìa vách núi gần nhất, để thể hiện kỹ thuật chân thực, thậm chí còn có đá rơi xuống vách núi.

"Phong Dương.

" Tô Vãn nhíu mày hô một tiếng, "Đừng nhúc nhích.

”"Anh còn đang nhấc chân, thậm chí ngay cả dừng lại cũng không có, muốn trực tiếp 'đi' xuống vách núi.

'Ba——' Tô Vãn tắt máy.

Thời điểm công tắc được ấn xuống, mũ bảo hiểm cũng lập tức khôi phục thành màu sắc trong suốt, trong nháy mắt vách núi trước mắt anh biến mất, giương mắt nhìn lại là bảo tàng khoa học kỹ thuật người đến người đi trong hiện thực.

“! ! Nhìn không thấy.

" Phong Dương cởi mũ bảo hiểm xuống, quay qua hỏi cô.

Từ suýt nữa bị máy bay không người lái đập trúng, đến trực tiếp đi về phía vách núi giả định, Phong Dương biểu hiện ra cảm giác trì độn đối với sinh tử của mình, cũng không phải cảm xúc mà người bình thường có khả năng biểu hiện ra ngoài.

Tô Vãn đứng ở phía trước, vẻ mặt khó phân biệt nhìn về phía anh, cuối cùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt nói: "Tôi đóng lại.

”Phong Dương còn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng người phụ trách lúc trước đã mang theo một nhóm người đi tới khu trải nghiệm nơi này.

"Đi thôi.

”Tô Vãn dẫn đầu xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn, Phong Dương giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, an tĩnh đem mũ bảo hiểm trong tay đặt về chỗ cũ.

Dừng ở góc đường chờ anh, tầm mắt Tô Vãn dừng trên mặt Phong Dương, mặt trắng môi đỏ, một đôi mắt hoa đào mang theo sương mù mờ mịt đa tình ôn nhu, kì thực lại gần nhìn mới phát hiện bên trong cái gì cũng không có.

Lần này hai người đi song song với nhau, ở giữa vẫn là một khoảng cách không nhỏ.


"Các cậu! Tới nơi này thi đấu?" Đây là lần đầu tiên Phong Dương chủ động nói chuyện với Tô Vãn.

Đại khái là bởi vì lúc trước mượn cô để tránh mặt Tống Nhã Chân, khó có khi Phong Dương không lạnh mặt với Tô Vãn.

"Ừm.

" Tô Vãn đáp một tiếng, sau đó bước nhanh tới gần Phong Dương, đưa tay về phía anh.

Ngay từ đầu Phong Dương đã đặt sự chú ý lên người Tô Vãn, thấy cô đưa tay về phía mình, theo bản năng trốn về phía sau.

"Xin lỗi xin lỗi.

”Tay cầm máy ảnh, một du khách lui về phía sau gian hàng đụng phải tay Tô Vãn, quay đầu sang bên cạnh, một bên nói với cô.

Tô Vãn như không có việc gì thu tay về, chỉ coi như không nhìn thấy động tác né tránh vừa rồi của Phong Dương.

Lúc này Phong Dương mới phát hiện vừa rồi mình và vị du khách kia thiếu chút nữa đã đụng phải cùng một chỗ: "Cậu ! ”"Còn một giờ nữa.

" Tô Vãn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, cắt ngang nói, "Hiện tại nên đi khu nam.

”Phong Dương dừng ở phía sau, nhìn bóng lưng Tô Vãn, dường như cô luôn mặc quần áo màu đen, cho dù làm gì cũng mang theo biểu tình không chút để ý.

Nếu cô không dùng ánh mắt lộ liễu nhìn mình chằm chằm, có lẽ bọn họ có thể làm bạn bình thường?Hai người cùng nhau đi bộ ở viện khoa học kỹ thuật, nhìn thấy sản phẩm thú vị, Phong Dương sẽ dừng lại quan sát hồi lâu, nhưng cuối cùng thứ kinh diễm nhất vẫn là cây đại thụ kim loại ở khu trung tâm kia.


Thời gian tập hợp của khoa mỹ thuật đã đến, Phong Dương xem như là người đến khu trung tâm sớm nhất.

"Tô Vãn.

" Abel từ khu khác đi tới, nhìn thấy Tô Vãn lập tức chào hỏi, "Chuyện lúc trước của Rick, tôi thay cậu ấy nói xin lỗi.

Trận đấu ngày mai! ”Tô Vãn nhìn lướt qua Phong Dương dưới tàng cây, anh đang nói chuyện với bạn học của mình, cô nghiêng đầu nhìn về phía Abel, mang theo cao ngạo từ trên cao nhìn xuống: "Trận đấu này mấy người thua chắc rồi.

”Khuôn mặt Abel giật giật, trên thực tế khi ở nước M anh ta và Rich cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa còn là người đứng trong bảng xếp hạng, nhưng vừa tới Hoa quốc liền liên tiếp gặp phải *Waterloo, cố tình thực lực của ba người mới nổi lên cũng không thấp hơn bọn họ.

Trách không được tiền bối nước M nhắc nhở cao thủ Hoa quốc luôn thích ẩn nấp trong đám người.

"Mọi người chỉ trao đổi, thắng thua không sao cả.

" Abel mỉm cười, "Chúng tôi có rất nhiều thứ phải thỉnh giáo các cậu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận