Bẫy Rập


Vốn dĩ đám người trong phòng điều khiển còn cho rằng trong vòng một giờ, trong số hai mười sinh viên thì có tới năm người vượt qua được câu thứ hai, kết quả nửa giờ trôi qua, không riêng gì câu hỏi thứ hai bị làm ra, mà ngay cả câu thứ ba cũng đã bị phá.

"Tô Vãn này có chút thú vị.

""Chiếu màn hình máy tính của cô ấy lên, tất cả chúng ta cùng xem.

”Tất cả ánh mắt đều tụ tập trên màn hình máy tính của Tô Vãn, mà lúc này cô cũng không biết một đám người trong phòng điều khiển đều đang nhìn mình gõ mã.

Dường như bốn câu hỏi này chỉ là mã thông thường, nhưng lại hoàn toàn có thể được sử dụng, là vấn đề được lấy ra trong hệ thống trước đây của căn cứ, đặc biệt là câu thứ tư phải mất một thời gian dài để giải quyết.

Lúc ấy toàn bộ căn cứ đều lâm vào lầm tưởng, vẫn là có người ở phía sau trở về ra mặt giải quyết.

Tô Vãn dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào câu hỏi một lúc, sau đó thoáng nhìn đồng hồ tính giờ ở phía dưới bên phải, còn có hai mươi phút.

"Sao lại thế này, cô ấy không nhúc nhích.

”Tô Vãn còn chưa vội nhưng người trong phòng điều khiển đã bắt đầu nóng nảy, "Rõ ràng câu thứ tư không liên quan với ba câu phía trước? Làm sao lại bị kẹt lại?”"Nói giống như đám người năm đó mấy ngày không giải quyết được không có cậu.

”"Đó là do tôi nghĩ lạc hướng.


”Tầm mắt của người đàn ông áo đen dừng lại ở màn hình, tất cả mọi người đều khẩn trương giải đề, ngược lại Tô Vãn ngồi ở chỗ giữa buông hai tay ra khỏi bàn phím, dựa vào ghế, giống như đang thất thần.

Quả thật Tô Vãn đang thất thần, lúc trước khi cô xâm nhập vào hệ thống an ninh của tòa nhà, đã có thể nhận ra phong cách quen thuộc của mấy mô-đun mấu chốt bên trong.

Tô Vãn chơi máy tính đã lâu, trong đó người trong nước mà cô cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Chu Đảo, thực lực của đối phương đủ mạnh, gần như là một truyền kỳ, chẳng qua sau đó mất tích, không có tin tức gì nữa.

Chu Đảo mất tích bảy tám năm, căn cứ đã thành lập được mười năm, theo lý thuyết cũng có thể là do anh ta thiết kế hệ thống của căn cứ trước khi mất tích, nhưng mà sau khi Tô Vãn nhìn thấy bốn câu hỏi này, cô bắt đầu hoài nghi suy nghĩ lúc trước của mình.

Đầu ngón tay Tô Vãn đặt trên mặt bàn gõ gõ một chút, như có điều suy nghĩ.

Vì vậy, ! Chuyện anh ta biến mất chỉ là một cái cớ?Đếm ngược mười phút, lúc này Tô Vãn mới bắt đầu động thủ một lần nữa.

"Cô ấy đang làm gì vậy?”Trong phòng điều khiển có người không kiềm chế được: "Ai, sai rồi, nếu cứ tiếp tục vận hành như vậy thì sẽ bị phạt.

”Người đàn ông áo đen giơ tay đặt lên môi, yên lặng nhìn Tô Vãn nhập một loạt mã trong màn hình, những mã số này bị tính toán sai, lúc ấn nút xác nhận, quả nhiên cô trực tiếp bị phạt.

"Uổng công cao hứng một hồi.

”"Còn tưởng rằng thật sự có người nhanh như vậy đã giải ra toàn bộ.

”Đột nhiên bầu không khí trong phòng điều khiển kém xuống.

Trong phòng máy, gần hai mươi sinh viên đều đã đến, Rich và Abel của nước M thành công giải được câu thứ ba, trong nước cũng chỉ có ba người Tô Vãn giải ra được câu thứ thứ ba.

Bởi vì so sánh tổng số điểm của nhóm, phải cộng tất cả điểm của sinh viên lại với nhau mới có thể quyết định thắng bại.

Đội trong nước có thêm một người giải được câu hỏi thứ ba, điểm số của các sinh viên khác chênh lệch không lớn, tổng điểm cộng lại, đội trong nước thắng trận đấu này với hai điểm.

"Mình còn chưa kịp xem đề thứ tư, lão nhị cậu thấy rồi sao?" Quách Nguyên Châu còn chưa thỏa mãn.

"Đã nhìn lướt qua, cho mình thêm nửa giờ nữa thì có khả năng làm được.

" La Tử Minh vẫn tự biết mình, cậu ta không có thời gian giải nên không động đến câu hỏi kia.

Quách Nguyên Châu đem ánh mắt chuyển hướng Tô Vãn: "Sao lão đại không làm?”Điểm số cũng giống như bọn họ, cậu ta không tin là Tô Vãn không làm được.


"Quá khó, không giải được.

" Tô Vãn nhẹ nhàng ném ra một câu.

Quách Nguyên Châu: "A.

" Có quỷ mới tin.

Hàng chục sinh viên vây quanh một chỗ muốn biết đáp án chính xác.

Vốn dĩ đáp án được đặt trực tiếp trên máy tính của mọi người, nhưng lão sư chỉ đơn giản là sử dụng máy chiếu để phát câu trả lời chính xác cho bốn câu hỏi, để cho bọn họ xem cùng nhau.

La Tử Minh quay đầu nhìn Tô Vãn một cái, sau đó cậu ta giơ tay hỏi: "Lão sư, đề bài này là do căn cứ đưa ra?”"Đúng, căn cứ ra đề bài.

" Lão sư gật đầu nói.

Lần thi đấu trước đề bài là do nước M đặt ra, lần này đến lượt căn cứ.

Chỉ là muốn nhìn đáp án chính xác nhưng cả hai đội đều đã ngây người ở đây hơn ba giờ.

Từ lúc bắt đầu Tô Vãn đã đảo mắt liếc nhìn đáp án một cái, sau đó cũng không chú ý nữa, cúi đầu một lòng nhìn điện thoại di động.

Đêm qua cô tìm được một số tập ảnh trong quá khứ của Phong Dương, bây giờ đang chậm rãi nhìn.

Nổi tiếng nhất hẳn là bức "Ánh mặt trời", bởi vì bức tranh này được nhà sưu tập tranh sơn dầu nổi tiếng mua lại, trước đó Tô Vãn đã xem qua bức tranh này một lần, cũng không để ở trong lòng.


Phần lớn những tác phẩm còn lại đều là bài tập của trường, có thể nhìn thấy như trang web của khoa mỹ thuật.

Cho dù Tô Vãn là người ngoài nghề nhưng cũng có thể thấy rõ ràng phong cách hội họa của Phong Dương, toàn bộ bức tranh càng dùng màu sắc tươi sáng, giai điệu càng suy sụp.

Người chung quanh còn đang thảo luận câu hỏi cuối cùng, Tô Vãn đã đem toàn bộ bức tranh kia xem một lần, cô thu hồi điện thoại di động, vừa lúc đối diện với ánh mắt của một người xuất hiện ở cửa bên hông.

Nhìn tên căn cứ in trên quần áo màu đen của anh ta, Tô Vãn thu hồi tầm mắt, có lẽ là nhân viên của căn cứ.

Sau khi trở về, La Tử Minh hỏi Tô Vãn: "Chu Đảo ở trong căn cứ?”Tô Vãn ấn nút bấm Switch trong tay, không phủ nhận cũng không có gật đầu.

"Chu Đảo ở chỗ này?" Quách Nguyên Châu đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lão đại, vừa rồi cậu cố ý không giải được câu hỏi cuối cùng.

”Tô Vãn vẫn không để ý nói, "Không thua là được.

”Không cần phải đặt mình vào một câu hỏi.

Năm đó Chu Đảo xuất thế ngang trời, gần như dùng sức của một người để chống đỡ lực lượng hacker Hoa quốc, thậm chí bởi vì một lần đối chiến quá mức mãnh liệt, dẫn đến một quốc gia nào đó trực tiếp phong tỏa không cho anh ta nhập cảnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận