Bẫy Rập


Thứ sáu, Phong Dương đi đến tòa nhà giảng dạy của khoa văn học như thường lệ, anh tới sớm, trong phòng học chỉ có lẻ tẻ mấy người.

Phong Dương quét qua lớp học một vòng, vẫn chưa nhìn thấy Tô Vãn.

Xuyên qua lối đi, Phong Dương một đường đi tới góc cuối cùng rồi ngồi xuống.

Còn mười lăm phút nữa là đến lớp, sinh viên không ngừng đi vào lớp học, nhiều sinh viên từ các tòa nhà khác lần lượt chạy đến.

"Nói cho mình biết thì có ích lợi gì.

”Phong Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở trong tiếng người ồn ào, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là Tô Vãn từ cửa sau đi vào.

"Đi cùng bạn bè cũng được.

" Quách Nguyên Châu nháy mắt ám chỉ với Tô Vãn, "Hương vị vô cùng tuyệt.


”Tô Vãn nhận thấy tầm mắt, giương mắt nhìn thấy hàng Phong Dương đang ngồi ở hàng cuối cùng, bỗng nhiên bỏ lại một câu: "Có thể cân nhắc.

”Nhìn Tô Vãn đi về phía Phong Dương, Quách Nguyên Châu: "! " Ý của cậu ta là để cho cô đi cùng mình!"Có thể ngồi đây không?" Tô Vãn đi đến vị trí bên cạnh Phong Dương hỏi.

Nói giống như trước đây chưa từng trực tiếp ngồi vậy.

Phong Dương nhìn bảng đen phía trước, cũng không nhìn cô: "Không có ai.

”Tô Vãn đè nén ý cười nơi đáy mắt, ngồi ở vị trí bên cạnh anh, từ trong túi lấy sách ra.

Khi Phong Dương cho rằng cô chuẩn bị tiếp tục 'quấy rối' mình, Tô Vãn mở sách ra, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.

Phong Dương: "! " Chỉ còn bảy phút nữa là lên lớp.

Tô Vãn chôn mặt ở trên cánh tay, nhắm mắt đã ngủ, giống như cô còn có Quách Nguyên Châu ở hàng ghế đầu.

Đêm qua ba người ở đường Đông Viện thức cả đêm, hôm nay còn phải đi học như bình thường, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học.

Mấy người bọn họ không phải người thích khoe khoang, chuyện mở công ty cũng không ai biết, không có chỉ tiêu xin khởi nghiệp trong trường, có nghĩa là phải đi học bình thường như những người khác.

Thời điểm giáo sư Khuông tiến vào, hai người này còn nằm sấp trên bàn, Phong Dương liếc về phía Tô Vãn bên cạnh còn chưa đứng lên, mím môi do dự một hồi, anh rũ mắt nhìn sách giáo khoa của mình, chỉ là gọi bạn học đứng lên mà thôi, cuối cùng cầm lấy một cây bút nhẹ nhàng chạm vào Tô Vãn.

Lần đầu tiên Phong Dương dùng lực quá nhẹ, Tô Vãn căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.

Còn đang do dự có nên chọc cô thêm một lần hay không, lúc này tiếng chuông lớp vang lên, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu phía trước gần như cùng một lúc ngẩng đầu tỉnh lại.

Phong Dương làm bộ như không có việc gì thu hồi bút của mình, Tô Vãn hẳn là không phát hiện mình đã chọc qua cô.

Giáo sư Khuông đứng trên bục giảng chào hỏi các bạn học, Tô Vãn chống tay nghiêng mặt, rút sách giáo khoa ra, sau đó nhìn thoáng qua Phong Dương bên cạnh.


Thời điểm nghe giảng, sống lưng Phong Dương thẳng tắp, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Ngược lại là Tô Vãn, tuy rằng cũng nghe bài học nhưng lại lười biếng tựa vào ghế, ngẫu nhiên cầm lấy bút trên bàn đặt ở đầu ngón tay chuyển động.

Bút màu đen trung tính kẹp giữa các ngón tay trắng nõn, linh hoạt bay vòng, giống như sẽ không dừng lại.

Sau giờ học, Phong Dương thu dọn đồ đạc rời đi, Tô Vãn đi về phía trước.

Có lẽ là không chuẩn bị quấn lấy mình.

Anh còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm đã thấy cô quay lại.

"Cậu đi trước, nhớ để lão nhị nhập số liệu xong.

" Tô Vãn đi tới phía trước, nói với Quách Nguyên Châu.

"Được.

" Quách Nguyên Châu ngáp một cái, "Cậu lại muốn đi tìm Phong Dương?”Tô Vãn không trở về anh, xoay người ra cửa.

Hơi chậm một chút, hành lang đã chật ních người, Tô Vãn cúi đầu nhìn Phong Dương đứng ở tầng tiếp theo, theo dòng người đi ra ngoài.


Mãi cho đến khi đi ra khỏi hành lang không gian mới mở rộng lên, Tô Vãn bước nhanh tiến lên, rốt cục cũng bắt kịp Phong Dương.

Cô đi song song với Phong Dương, cuối cùng anh cũng chú ý tới: "Cậu! Đi theo tôi?”Tô Vãn lấy thẻ trường ra: "Cùng bạn bè đi nhà ăn.

”Phong Dương cảm thấy Tô Vãn rất phiền, nhưng hết lần này tới lần khác thời gian dài như vậy cô vẫn không vượt qua giới hạn, lại có chuyện triển lãm tranh Vân Sơn lần đó, anh liền dứt khoát để tùy cô.

Chỉ là 'bạn bè' mà thôi.

Hai người ngồi cùng một chỗ trong nhà ăn, Tô Vãn lại là người không giống như dễ chọc, bữa ăn này của Phong Dương ăn đặc biệt thuận lợi, không có ai đi lên bắt chuyện, cũng không có người quen tới tỏ tình.

Tô Vãn nhìn Phong Dương đối diện đang rũ mí mắt xuống, trong tay cầm muỗng nhựa màu trắng của nhà ăn, chậm rãi ăn đồ ăn.

Lúc trước cô phát hiện đối với chuyện ăn cơm này anh có một loại nghiêm túc khó hiểu, thậm chí nghiêm túc đến thành kính.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận