Không kén chọn thức ăn giống như cô, đôi khi không thích thì trực tiếp không ăn.
"Tôi đi mua nước.
" Tô Vãn không có hứng thú đối với đồ ăn nơi này, ăn mấy miếng cơm trắng thì đứng dậy nói, "Muốn uống cái gì?”Vốn dĩ Phong Dương không muốn, nhưng để tránh phải nói những lời dư thừa nên liền đưa thẻ trường của mình qua: "Nước cam.
”Tô Vãn nhận lấy thẻ trường rồi xoay người, nhìn khuôn mặt trên thẻ của Phong Dương, có chút kinh ngạc.
Trên thẻ trường là ảnh của riêng của mỗi người, thống nhất từ hình ảnh hồ sơ thi đại học được điều chỉnh ra để in lên.
Phong Dương trên ảnh có mái tóc ngắn hơn, mặt mày ngây ngô, nhìn gầy hơn rất nhiều so với bây giờ, điển hình của việc suy dinh dưỡng.
Không giống như bây giờ, tú cốt diễm lệ, trong mắt đào hoa tràn đầy sương mù, mỗi một hành động đều tràn ngập ý tứ mê người.
Tô Vãn lấy một chai nước khoáng cùng một chai nước cam, nhớ lại đường cong xinh đẹp gọn gàng của anh, yết hầu trên cổ thon dài, cùng với nốt ruồi nhỏ trên đôi môi đỏ mọng quá mức kia.
Vẽ tranh có tỷ lệ vàng, nhiếp ảnh cũng có yêu cầu đối với con người hoặc vật chất trong gương.
Phong Dương quá thích hợp để biểu hiện trong ống kính, Tô Vãn từng bố trí vô số lần trong đầu, nghĩ đến góc chụp nào anh mới có thể hoàn mỹ hơn.
"Bạn học, quẹt thẻ.
" Dì ở khu vực đồ uống không ngừng thúc giục.
Tô Vãn cầm thẻ của mình cùng nhau quẹt, cúi đầu nhìn về phía tấm thẻ sinh viên của Phong Dương, ngón tay cái chạm vào người trong ảnh, trong mắt là hứng thú lâu dài không tan.
Cầm nước cam đặt trước mặt Phong Dương, lại đưa lại thẻ trường cho anh, Tô Vãn ngồi xuống uống một nửa nước, hoàn toàn không có ý định động đến đồ ăn! !.
"Phong Dương, buổi trưa mình thấy cậu và Tô Vãn kia ăn cơm ở nhà ăn.
" Hứa Chiếu nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Phong Dương, liền nói, "Bạn gái mình tò mò hai người có quan hệ gì.
”Cũng không phải là không có nữ sinh cố ý chủ động ngồi cùng một chỗ với Phong Dương, ví dụ như lần trước ở Định Thành, Tống Nhã Chân liền trực tiếp ngồi xuống, bàn không phải dành riêng cho ai nên bình thường Phong Dương cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Hứa Chiếu nhìn thấy anh uống nước cam Tô Vãn mua, chuyện này có chút kỳ quái.
Phong Dương đối xử với người khác rất tốt, nhưng thân mật là thực sự không thân mật.
Dù sao cũng sắp ở chung một năm, cho tới bây giờ Hứa Chiếu chưa từng thấy anh uống qua đồ uống mà nữ sinh nào mua.
“! ! Bạn bè.
”Từ khách hàng đến bạn bè, lúc này mới mấy ngày, Hứa Chiếu nhìn về phía Phong Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm ngày đó quả nhiên cậu ta không nhìn lầm, đẳng cấp của vị kia cao hơn nhiều so với những nữ sinh khác! !.
Ngoại trừ đi học, Phong Dương còn bí mật làm việc bán thời gian.
Không riêng gì anh, một học kỳ của khoa sơn dầu rất tốn kém, rất nhiều sinh viên sẽ lựa chọn các loại công việc bán thời gian.
So với những người khác Phong Dương khó khăn hơn một chút, anh không có người cung cấp học phí hoặc sinh hoạt phí, tất cả đều dựa vào chính mình.
Cũng may bởi vì học kỳ trước bán được bức tranh "Ánh mặt trời", trước mắt cũng không đến mức túng quẫn.
Phong Dương nhận đơn đặt hàng thiết kế trên mạng, chỉ cần vẽ trên máy tính, đến lúc đó đem thành phẩm truyền cho khách hàng là được.
Nhớ tới lần trước Hứa Chiếu đề cử, Phong Dương liền đem đơn đặt hàng của một khách hàng khác chuyển cho Hứa Chiếu, "Có một khách hàng, cậu có nhận được không?""Để mình xem.
" Hứa Chiếu cũng đang làm thêm, sau khi nghe xong liền lập tức click mở ra, cẩn thận xem kỹ yêu cầu của khách hàng, "Có thể nhận.
" Sau khi đem đơn đặt hàng của khách hàng chuyển cho Hứa Chiếu, Phong Dương chuyên tâm làm việc của mình, bởi vì lúc trước đi Định Thành nên hiện tại trong tay tồn đọng không ít đơn hàng, trải qua thời gian hai tuần, hầu như đều đã hoàn thành.
Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh yếu ớt của nét vẽ trên bảng vẽ tay.
Một lát sau, Hứa Chiếu đột nhiên nói: "Hình như máy tính của mình bị hỏng.
”Phong Dương quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Chiếu đang không ngừng nhấp chuột.
"Như thế nào lại không có phản ứng?”"Khởi động lại một chút.
”Sử dụng máy tính để vẽ cần một máy tính cấu hình cao, nhưng đôi khi bên trong có nhiều thứ, phần mềm không thể chưa hết nên máy bị đơ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này Hứa Chiếu có một linh cảm không rõ: "Mình đã khởi động lại hai lần rồi.
" Rõ ràng ngày hôm trước mới dọn dẹp máy tính, hẳn là sẽ không bị đầy dung lượng bộ nhớ.
Cậu ta khép máy tính lại đứng dậy, đang chuẩn bị đi đến nơi sửa chữa máy tính trong trường, bỗng nhiên cứng đờ: "Phong Dương, máy tính của cậu! ”Phong Dương theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía máy tính của mình, bức tranh phía trên đã sớm không thấy, chỉ còn giao diện màu đen, ở giữa có một chuỗi chữ màu đỏ.
.