Bẫy Rập


Buổi chiều Tô Vãn cõng máy ảnh của mình đi câu lạc bộ, bên trong đã có không ít người.

Trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, không phải mỗi người đều có một chiếc máy ảnh mà đa số là người mới sẽ mượn học trưởng hoặc học tỷ, những thứ này đều không liên quan đến chuyện của Tô Vãn.

Cô tìm thấy một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống lấy máy ảnh của mình ra.

"Tô Vãn, cái máy ảnh này của cậu có giá bao nhiêu vậy?Gần đây mình cũng muốn mua một cái.

", một nam sinh đeo kính cố ý tới hỏi.

Tô Vãn nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta, mơ hồ nhớ rõ cậu ta cũng tham gia câu lạc bộ cùng lúc với mình, nói một con số đại khái.

Da mặt đối phương co rút: "Đắt như vậy sao, hình như máy ảnh trong tay học tỷ cũng chỉ mới mấy vạn.

" Trong giọng nói có chút không tin.

Tô Vãn cúi đầu điều chỉnh thông số, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu thản nhiên nói: "Cấp bậc nhập môn có thể rẻ hơn, tùy xem nhu cầu cá nhân.


”Sắc mặt của nam sinh đứng bên cạnh lại thay đổi, dường như cảm thấy lòng tự trọng bị vũ nhục, thấy Tô Vãn không để ý tới mình nữa nên cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.

Phần lớn người trong câu lạc bộ đều là người mới vào nghề, mọi người ôm hứng thú đối với nhiếp ảnh nên mới tiến vào, số người đã từng tiếp xúc với nhiếp ảnh rất ít, cấp bậc chuyên nghiệp lại càng ít hơn, ngay cả các học trưởng học tỷ cũng chỉ có thể dạy được một ít thao tác và bố cục đơn giản, không thể dạy chuyện sâu được.

Tô Vãn thuộc cấp bậc chuyên nghiệp, chuyện cô thích thì nhất định sẽ làm tốt nhất.

"Hôm nay tất cả chúng ta đều có một hoạt động cộng đồng, trước đó đã thông báo qua, cuộc thi phong cách trong khuôn viên trường!" Hội trưởng câu lạc bộ đứng ở giữa vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, "Top 3 không chỉ có giải thưởng bí mật, hơn nữa học trưởng học tỷ sẽ giúp ảnh của các bạn được đăng lên sách tuyên truyền của sinh viên vào năm sau nha.

”Thành viên của câu lạc bộ lập tức hưng phấn, giải thưởng không quan trọng, quan trọng là vừa nghĩ đến ảnh mình chụp có cơ hội lên sách tuyên truyền, tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần.

"Học trưởng, mỗi người có thể chụp bao nhiêu ảnh?”"Mười tấm, thứ bảy các bạn nộp lại, chúng tôi sẽ xem xét.

”"Tổng cộng có thể chọn bao nhiêu tờ?”Hội trưởng câu lạc bộ nhún nhún vai: "Vẫn là mười tấm.

”Sách tuyên truyền tổng cộng có ba mươi trang, bọn họ tranh thủ được mười trang, còn lại hai mươi trang kia là do các khoa khác phụ trách.

"Được rồi, các bạn có thể đi đến vườn trường để lấy cảm hứng, không có phạm vi chủ đề, chỉ cần là ở trong khuôn viên trường.

" Hội trưởng câu lạc bộ phất phất tay, "Thứ bảy nhớ gửi lại cho chúng tôi.

”Tô Vãn đeo túi máy ảnh, trong tay cầm máy ảnh đi ra ngoài cùng đám người.

Diện tích của Đại học A rộng lớn, các loại kiến trúc học viện nhiều vô số, tùy tiện chụp một chút cũng kiếm được không chỉ có mười tấm.

Vốn dĩ là thành viên của câu lạc bộ cùng nhau đi ra, mới qua vài phút đã bắt đầu phân tán.

Một số người dùng chung máy ảnh hoặc là người không biết chụp thì tụ tập cùng một chỗ, những người khác có máy ảnh của mình, lại hiểu chút nhiếp ảnh đều dần dần phân tán ra, đương nhiên Tô Vãn cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà cô có chấp niệm không lớn với sách tuyên truyền, máy ảnh treo trên cổ chậm chạp không nâng lên, chỉ tản mạn đi tới đi lui.


Vị trí của câu lạc bộ nhiếp ảnh cách khoa ngoại ngữ tương đối gần, gần khoa ngoại ngữ lại có một khu rừng hoa anh đào nổi tiếng, Tô Vãn đi về phía con đường đó, từ xa cô đều có thể nhìn thấy được có không ít sinh viên đi ngang qua cầm điện thoại di động chụp.

Cô còn chưa hoàn toàn tới gần đã nghe thấy phía trước bên trái có một gốc cây anh đào nở tương đối rực rỡ, nhỏ giọng nói chuyện về cô, nhìn bóng dáng hẳn là mấy người trong câu lạc bộ.

"Tô Vãn kia … Quá kiêu ngạo.

”"Phải không?”Tô Vãn thả chậm bước chân, cũng không định nghe tiếp, chỉ là có người phóng to giọng nói đến trình độ cô không thể không nghe thấy.

"Tôi chẳng qua chỉ hỏi máy ảnh của cô ấy bao nhiêu tiền, cô ấy nói qua loa một câu rồi phớt lờ người khác, tốt xấu gì cũng đều là người của một câu lạc bộ, cũng không đến nỗi phải lạnh nhạt như vậy?”Giọng nói này! Là nam sinh đeo mắt kính đã hỏi cô giá của máy ảnh.

"Tính cách của Tô Vãn là như vậy đi, có thể cậu hiểu lầm rồi.

”"Không phải chỉ là một chút tiền sao? Coi thường ai.

" Nam sinh đeo kính vẫn còn căm giận bất bình.

Sau khi vào đại học, tất cả mọi người sẽ cởi đồng phục học sinh giống nhau ra, gia cảnh vô hình trung sẽ hiện ra, có vài người điều chỉnh tâm tính không tốt, mặc dù là ở trong Đại học A đứng đầu nhưng cũng sẽ có người giống như nam sinh đeo mắt kính vậy.

“Cậu hỏi Tô Vãn, không phải cô ấy đã giải thích sao? Nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm đâu.

" Một thành viên của câu lạc bộ từ bên kia đi tới, hẳn là nghe được lời bọn họ nói trước đó khi ở trong câu lạc bộ, cậu ta quay sang nói với nam sinh đeo kính, "Sinh viên đại học A chúng ta đi ra ngoài, từng lời nói hành động đều bị người ngoài nhìn, về sau vẫn nên chú ý một chút.


”Nam sinh đeo kính còn chưa cảm thấy xấu hổ, mấy người đứng bên cạnh nghe cậu ta nói chuyện nhao nhao không được tự nhiên mà từ dưới gốc cây anh đào kia đi ra, kết quả vừa đi ra đã nhìn thấy Tô Vãn đứng cách đó không xa.

Mấy người xấu hổ, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì mình không nói xấu người sau lưng người khác.

"Tô Vãn, cậu cũng tới đây chụp hoa anh đào sao? Cây ở chỗ này là đẹp nhất", một thành viên chủ động nói.

Tô Vãn gật gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rơi vào trên người bọn họ, với chút trình độ này thậm chí cô còn không muốn lãng phí thời gian đi nghe.

Cả người nam sinh đeo kính cứng đờ, làn da hơi vàng đỏ bừng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vãn vẫn còn mang theo không phục, hơn nữa khi phát hiện Tô Vãn đứng tại chỗ căn bản không có nhìn mình thì làm cho tâm tình của cậu ta lập tức nổ tung.

"Không phải chỉ là một cái máy ảnh, tiêu tiền của người trong nhà thì có cái gì mà cao ngạo.

”Các thành viên xung quanh của câu lạc bộ: "! " Khó trách mỗi tháng trường học đều tổ chức một khóa học tâm lý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận