Bảy Thói Nghiện


  "Chờ đã, ý tưởng của anh chính xác là như thế nào?"

  "Sao lại thích phá không khí thế nhỉ? Thì tất nhiên là dùng ý phóng lao rồi."-Error thở dài, xoa bóp mặt.

  "He he, ai biết được chứ?"-Ink cười xuề, gãi đầu.-"lỡ đâu lệch ý tưởng thì ngại ngùng lắm!"

  "Im đê!"-Error cào má, ngước nhìn xung quanh.

  "Có ý tưởng nào không?"

  Ink xoa cằm, ngó nghiêng tứ phía, đứng dậy xem xét.

  "Tôi mới nhận ra một thứ…"

  "Thứ gì?"-Error hiếu kì, tới gần cậu.

  "Rằng chim thường làm tổ trên cây, đó là lí do Artlamis và Poillodon là chim!!!"

  "Bây giờ không phải lúc giỡn…!! Nhưng nghe đúng phết đấy chứ?"-Error định cốc đầu Ink nhưng ngẫm lại thấy đúng.

  Hai người hừm to tiếng, bật cười. Hắn gằn giọng, đuôi đánh vào mông cậu.

  "Nghĩ ra cách giùm!"

  "Oái! Đang nghĩ nè…"-Ink bĩu môi, xoa đít.

  "Bản chất của chim là tránh kẻ thù, nên chỉ cần bắn một con cả đoàn sẽ bay mất… không cần lo độ chính xác!"-Error ngước nhìn trời, chớp đánh ùng oàng, thi thoảng nghe tiếng gào gớm ghiếc giật mình. Hắn tự hỏi liệu Poillodon cũng kêu như oan ức ai giống quạ bình thường.

  "Ừm, tôi chắc chắn là Popo sẽ không sao, vì tôi sẽ dùng một kiểu tên chỉ ảnh hưởng mỗi Atta thôi."-Ink cười ranh, đóng cuốn sách lại nhét kĩ vào túi.

  Error chợt nhớ ra lọ mực của cậu, giả lại.

  "Này, đừng làm rơi nữa!"

  "Oa, cảm ơn!"-Ink mừng toáng nhận lấy, hôn chụt một cái khiến hắn lườm đầy tởm lợm.

  "Cung tên gì chứ?"

  "Anh sẽ biết thôi, được rồi! Lợi dụng độ cao của cái cây này, cùng xây giàn thun nào!"-Ink lôi Cọ Cọ ra.

  Cậu đứng giữa cây, ngắm nhìn bầu trời đo góc độ. Ink quay sang, bắt gặp lỗ khủng lồ mà Artlamis tạo ra, tới quan sát. Error ngứa ngáy nhìn Ink đi khắp nơi, tay hắn nhấp nhô, gấp gáp. Hôm nay vốn dĩ không phải ngày của Poillodon, trụ càng lâu càng tốt.

  Hắn thở dài, từ bao giờ bản thân quan tâm chuyện chính nghĩa như vậy? Kể cả Artlamis có thắng, chuyện Error vẫn chẳng ảnh hưởng ai, thậm chí người dân sẽ càng sợ mà không phá đám hắn nữa. Nhưng nếu Artlamis bạo quyền, quái thú bạo quyền chiếm khắp nơi thì sẽ khó chịu lắm, Error mãi mới giải được uẩn khúc. Coi như ngoại lệ, hắn quyết định, phấn chấn hẳn.

  "Error này, anh nghĩ sao về việc ăn miếng trả miếng?"-Ink cuối cùng cũng thông suốt, đối diện hắn.

  "Nhảm."-Error khoanh tay, để ý thái độ khác thường của đối phương.

  "Hử? Tôi tưởng…"-cậu chớp mắt, ngớ người.

  "Ăn miếng trả miếng? Phải là trả gấp ba gấp bốn lần chứ?"-Error hạ tay, chống eo mặt đầy ngạo nghễ. Ink trố mắt, cười cười.

  "Thôi được, chúng ta sẽ cho Atta ăn gấp ba lần việc anh ta đã làm."

  "Nghe tuyệt vời!"

  "Được rồi, để tôi xây dựng cột trước đã."

  Ink chạy ra nơi cậu đã đánh dấu, bắt đầu dựng cột cao vài mét. Error nghía ngang nghía dọc, đăm chiêu.

  "Chúng sẽ giữ chắc chứ? Dù sao đây cũng chỉ là một đống cành cây và lá…"

  "Anh nói đúng."-Ink xoa cằm, đá thử cây cột khiến nó suýt đổ. Error giật mình nâng nó lại.

  "Điên hả!"

  "Anh điên, cần gì? Có gì tôi tạo lại thôi."-Ink nhướng mày, cười trêu ngươi.

  "…Bộ không thấy tốn sức hả?"-Error nghẹn họng.

  "À ừm, có chứ? Chà, anh đang quan tâm tôi đấy à?"

  "Ai? Nếu mi ăn cứt thì cả cái phi vụ này ăn cứt chứ còn gì?! Mau nghĩ ra cách thôi!"

  Ink trề môi, cúi nhìn chân thấy dây leo giăng đầy quanh chân, trải dài xuống bên dưới. Cậu gật gù, vẽ thêm da sần sùi như gỗ già, thêm các cành nhỏ. Ink kéo các dây leo buộc chặt, vẽ thêm mực gắn chúng lại. Cậu ngồi bệt xuống, cho chân cột mở rộng, đổ mực chảy qua từng kẽ lá, cành nhánh. Ink quăng mình vào lỗ hổng, bám tạm đâu đó rồi ám chừng, mực chạm cành cây chính, vươn tay co lại, để mực đông thành đá.

  Ink mò lên đỉnh cây, hít hơi dài. Error chăm chú ngắm cậu làm việc, chấm chấm mắt.

  "Thế là xong một cột nhé! Chắc chắn như nhà đá."-Ink khoe, nhe răng.

  "Để xem."-Error ẩy mình rầm vào cây cột, nhưng nó vẫn cứng cáp.

  "Coi như đạt."-hắn cười, thấy Ink cười còn tươi hơn bèn hất mặt sang bên khác.

  "Mà mất thời gian quá, Poillodon khó trụ nổi."

  Error vừa dứt lời, có ánh sáng như tia lửa điện phi thẳng xuống, đập khói tan nát xung quanh. Tiếng to tới nỗi giữa cơn mưa bão táp, tiếng biển cồn cào vẫn khiến cả hai giật mình, nhìn sang vùng sáng kì lạ kia.

  Từ cát bụi sống dậy con chim vàng, bừng cháy trong không khí đen mịt mù. Poillodon kêu tiếng lớn, loạng choạng dậy, lần nữa đập cánh bay lên trời.

  "… anh nói đúng, chúng ta tám nhảm nhiều quá."-Ink cứng người, lắc mạnh đầu, nhanh tay sang đầu bên kia lỗ hổng.

  "Để ta xuống căn chuẩn cho."-Error toát mồ hôi lạnh, nhảy xuống cành cây to mà Ink dùng để gắn cột.

  Ink gật đầu, làm nốt phần còn lại.

  Sau một lúc thì cả hai đã hoàn thành. Ink bàng hoàng nhìn bầu trời gió quật khắp nơi, cây cối đứt rễ, đất cũng không chịu nổi bay theo gió. Cơn bão cuồng phong nhiệt đới với cây cổ thụ cổ đại làm rốn cuốn lôi mọi thứ như kẻ độc tài hủy diệt. Sóng bắt đầu tràn ngập bờ, nuốt chửng tất cả ngáng đường.

  "Nhanh lên Ink! Đừng cứng đờ ra thế, mau nói bước tiếp theo đi!"-Error hét lên, đánh thức Ink.

  "À ừ! Anh cho thật nhiều dây gắn lên hai cột này đi!"-cậu nói lớn, có chút nhức đầu.

  Error lôi một đống dây từ mắt ra, bắn chúng quanh khúc gỗ. Ink lật đật chạy ra gắn chúng thật chắc, tiếp tục sang bên kia. Ink đổ mực lên sợi dây, cậu biết dây hắn không thể biến thành mực, bèn cho chúng làm xương, bên ngoài mang tính chất co giãn. Xong việc, Ink thở phào, dùng dây trượt xuống cùng tầng với hắn.

  "Trông ghê quá."-Error dứt tay ra khỏi khi phần mực chảy tới gần tay hắn.

  "Và giờ… chúng ta có súng bắn thun khủng lồ!!!"-Ink thở dốc, ngắm nhìn thành quả.

  "Tuyệt vời."-Error gật gù.

  "Vậy giờ phải kéo nó xuống tầng dưới chứ?"-hắn hỏi ý, Ink liền gật đầu.

  "Xuống tầng hôm qua ngủ là vừa."-Error buộc dây vào nịt. Ink theo lời, nhảy xuống trước.

  Cậu dùng Cọ Cọ, hất lên một bàn tay mực khủng lồ. Ink hít hơi dài, nhắm mắt để ổn định cơ thể, múa cùng cây cọ, điều khiển bàn tay kia bắt lấy dây nịt kéo xuống. Hắn nhảy xuống kéo thêm lực, cắt dây mình ra.

  Ink chuyển người, quay nửa vòng tròn, dựng Cọ Cọ thẳng đứng, bàn tay hoá cứng, giữ chặt dây nịt.

  "Được rồi, thế còn mũi tên?"

  "Việc này tôi sẽ cần anh giúp… hà, tôi… hà,… anh thu nhập các cành rễ xung quanh rồi buộc chúng lại đi… tôi sẽ… làm đường bắn…"-Ink lau mồ hôi, ngồi xuống ôm mặt, bờ vai nhấp nhô. Error bấy giờ mới để ý sự hiển nhiên, tiến sát hỏi:

  "Này, sao à?"

  "Không, không có gì, dùng hơi nhiều mực quá thôi."-Ink giơ tay ra, từ chối sự giúp đỡ. Cậu hé mặt liếc nhìn hắn, gượng cười.

  "Mau, mau lên."

  "Hừ!"-Error chợt tức giận, bèn đi làm việc của mình.

  Trên trời, Poillodon không ngừng cố gắng đẩy Artlamis ra khỏi chỗ, dừng gã khỏi việc gọi bão. Artlamis ba lần bảy lượt tránh, vẫn nhiều khi dính chưởng. Tuy vậy gã khoẻ khoắn, giữ vững hiện trạng. Poillodon đuối sức, đã quá lâu thần không được tiếp thu ánh sáng và ăn dâu tằm khoái khẩu, nhưng thần không chùn bước(cánh?), kiên cường chống đối. Artlamis gọi bão, vậy Poillodon phải quật cánh đuổi bão.

  "Bỏ cuộc đi, Poillodon. Em sẽ chẳng làm được gì đâu! Kể cả một tiếng sau khi nhật thực kết thúc, thì chuyện cũng quá muộn rồi!"-Artlamis hất hàm, mắt cong lên.

  "Anh mới là người nên nghĩ lại. Kể cả kỉ nguyên anh lên ngôi, vẫn sẽ có cách mạng, con người và quái vật vẫn sẽ giành quyền lợi cho chính mình. Hạnh phúc vẫn sẽ tồn tại và hoà bình rồi sẽ sống lại như phượng hoàng thôi! Anh đừng quên Inesik tồn tại vì điều gì!"-Poillodon đáp trả, xoáy người thành mũi tên lửa, đâm vào người Artlamis.

  "Em im mồm!"-gã quát, né tránh nhưng vẫn bị sượt qua, thân bốc khói.

  "Inesik tồn tại vì điều gì? Cậu ta đã ngã xuống và sẽ có lần hai thôi!"

  Poillodon thở hắt, thần đang thực sự lo sợ, ấy vậy bản chất nàng vẫn không thể ngừng chiếu những tia sáng nhỏ nhất trong bóng tối mịt mờ, chưa bao giờ hết lòng tin vào tương lai tốt hơn.

  "Đây chính là số phận, nhìn xem. Gerol và Inesik lần nữa gặp nhau. Đây là một vòng quay, và sớm thôi, kể cả Mặt Trăng cũng sẽ sụp đổ."

  "Em hơi tự tin đấy. Mặt Trăng sụp đổ thì Trái Đất tàn rụi chứ không sống được đâu!"

  "Vậy nên… hãy trở về, được không? Em cần Mặt Trăng của em."-Poillodon dần cạn kiệt sức lực.

  "Anh cũng cần Mặt Trời của anh, nhưng thật tiếc."-Artlamis lắc đầu, dựng ba đôi cánh lên, biến thành vòi rồng đâm thẳng vào Poillodon, khiến thần không kịp tránh mà rơi thẳng xuống tất cả tầng mây, nước xung quanh bay trống một mảng, mặt đất vỡ vụn.

  Poillodon trong phút chốc trở thành hình dạng người, nằm đẫn đờ, để nước mưa xối lên toàn thân. Thần mệt tới mơ hồ, mọi thứ xung quanh loãng vào nhau thành một màu tối. Poillodon bừng tỉnh, nàng gượng dậy, hoá quạ bay lên trên cao.

  Chỉ cần ngốn một ít thời gian nữa thôi, Poillodon quyết tâm. Cả hai tiếp tục gây chiến giữa không trung.

  "Sao em cứ phải cứng đầu thế nhỉ?"-Artlamis thở mạnh, hứng chịu hai vấn đề cùng lúc.

  "Có mà anh cứng đầu ấy!"-Poillodon bắt đầu cảm thấy lạnh, và thần là thần lửa.

  Poillodon dùng ba chân cắm vào mặt Artlamis, nàng biết chỉ có mắt và mỏ gã mới thực sự chịu sát thương. Artemis gào gầm, cánh đập mạnh vào người đối phương, lúc lắc người cố ẩy Poillodon ra.

  Sau cùng Poillodon vẫn bị hất khỏi, mắt Artlamis chảy máu thành trăng đỏ, lườm nguýt đối thủ.

  "Đau chứ?"-Nàng đôi phần tội lỗi.

  "Đừng thách đấu anh!"-gã kêu lớn.-"Đã không muốn, nhưng em bắt anh!"

  Artlamis hấp thụ cơn bão xung quanh, lớn mạnh dần, mọc thêm một đôi cánh, màu sắc đậm đặc hơn. Poillodon hãi hùng, dùng hết sức đâm vào Artlamis khiến gã không kịp mọc thêm cánh.

  "Em phiền thật…!"

  "Anh phiền gấp bội!"

  Artlamis và Poillodon đâm choàng vào nhau, đầu đối không ai chịu ai. Chân Artlamis dài gấp đôi chân Poillodon, chặn đứng hai chân nàng lại, không cho nàng sử dụng chân thứ ba. Poillodon dứt khỏi trước, dùng đôi mắt xuất sắc quan sát bên dưới thấy từ lỗ hổng có thứ gì đó rực cháy, cùng hai cây cột xung quanh.

  Thần nhướng mày, chợt hiểu ý.

  "Anh tưởng anh giỏi à Artlamis?"-Poillodon khiêu khích.

  "Hử?"

  "Anh tưởng anh giết em được à…? Không bao giờ! Anh có thể giết em ngay bây giờ nhưng anh không thể, đúng không?!"

  "Đừng đánh đố anh!"

  "Anh không lỡ ra tay với người anh đã dành cả đời để yêu, đúng không!?"-Poillodon phun ra tiếng lòng, ra niềm tin mơ mộng hão huyền, mong rằng điều ấy sẽ ảnh hưởng gã.

  "Em câm miệng vào! Đừng suy bụng ta ra bụng người, tự cao tự đại như thế."-Artlamis quật cánh mạnh hơn, bốn đôi cánh hùng vĩ xé toạc trời.

  "Em có quyền được tự cao tự đại!"-Poillodon thả mình xuống, nghỉ ngơi chốc lát.

  Artlamis nhìn đăm đăm Poillodon, biết ý định đâm lên của nàng, gã bật chế độ cảnh giác, dành hết sự chú ý cho nàng.

  Đột nhiên từ đâu, một mũi tên lửa xông tới. Nó vượt qua tầng mây đâm lên trong lúc Artlamis không để ý, đâm thủng cánh gã. Mũi tên nổ lớn, Artlamis rát tấy người, gã ngắm nghía xung quanh, bỗng nhớ đến Ink và Error ở rốn bão. Gã nhìn xuống, bắt gặp nhiều mũi tên hơn nữa.

  Artlamis rủa thầm, tránh từng đợt từng đợt, nhưng sự to lớn khiến gã chậm trễ, trúng hai cái trên tổng số năm cung tên. Thêm một đợt nữa, Artlamis tiếp tục né tránh. Thế mà gã nào ngờ mũi tên này có thể chuyển mình, đâm vào mặt gã, đi theo cùng nhiều cung tên.

  "Poillodon…!?"-Artlamis bị tấn công, lùi xuống, mắt gã mờ hẳn.

  "Tuyệt nhỉ? Tuyệt tác của Inesik và Gerol đấy."-Poillodon lúc ẩn lúc hiện, trốn quanh các đám mây đen đặc.

  "Inesik đã lợi dụng yếu tố thiên nhiên thôi. Anh biết không, không khí rất dễ bén lửa và nước chứa cả hai thành phần bén lửa… nhất là lửa dính dầu đấy."

  "Khi nước dính vào lửa… lửa sẽ càng bốc cháy*!"-Artlamis ngỡ ngàng. Hình dạng này khiến gã tốn quá nhiều sức, gã dần trở lại hình dạng cũ.

  *lời tác giả: nên nhớ cái gì mà cháy to, còn là lửa từ dầu ăn(dầu trơn) tuyệt đối KHÔNG đổ nước vào, mà sử dụng bình chữa cháy hoặc cố dập lửa nhé.

  "Bỏ cuộc đi, Arte. Đôi mắt anh mù rồi."

  "Không bao giờ!"-Artlamis quật cánh, bão tố bao trùm.-"ha ha ha… cơn bão này đã đạt tới đỉnh điểm rồi! Em làm gì được nó chứ…?"

  "Bão to rồi cũng sẽ phai thôi, tình yêu."-Poillodon lo cho mọi vật xung quanh, nhưng đành để ra sau.

  Bên dưới có Error và Ink mệt hết cả hơi ngắm nhìn. Hắn chạy tới tấp, dáo dác thu thập cành, bẻ gãy dù chúng siêu cứng ; cậu biến nước ủ đống cành gỗ thành dầu.

  "Vậy có đủ không nhỉ…?"-Error thở dồn dập, chưa kịp hoàn hồn thấy mực nước nâng tới tận mười mét, tầm một nửa thân cây.

  "Không, không đủ đâu. Cơn bão to như này rồi…! Chúng ta làm vậy cũng chỉ giảm sức Atta là cùng!"

  "Vậy mi muốn làm gì? Hết sạch sức rồi, đấm đá gì nữa…?"-Error nhìn tình trạng khổ sở của Ink, mặt trắng bệch khác hẳn màu ngăm sẫm khoẻ mạnh, giống như phần da nhiễm sắc thể chiếm toàn thân, chân tay co ro, mắt mở nửa vời.

  "Tôi… tôi sẽ tạo quả bom to nhất có thể…"-Ink vụng về đứng dậy, cố cầm Cọ Cọ di chuyển tới khu bắn.

  "Mi điên à? Ngồi xuống!"-Error giật mình, chặn cậu lại.

  "Ha ha, anh lo cho tôi à?"-Ink cười cười, phẩy phẩy tay.-"tôi không sao. Đừng, lo."

  "Của khỉ! Sắp gục tới nơi còn đùa được à??"

  "Chứ làm gì bây giờ…?"-Ink thẫn thờ, mắt lờ đờ nhìn vào hư không. Cậu bóp mặt, chợt nhớ tới lọ tinh túy màu xanh.

  "Thần Chết với thần Sự Sống bảo không được uống cái này…"-Ink ngắm nghía.

  "Thì đừng có mà uống!"

  "Tôi cần nó, cần chất lỏng đặc…"-Ink mở lắp ra, nếm một ít, rồi đóng vào. Cậu chẹp chẹp miệng, định nhận xét thì có cảm giác chiếm đoạt tất cả.

  Vị bừng tỉnh cả người Ink, não cậu căng đét, tầm nhìn sáng sủa, chân tay như sốc đường, toàn thân tràn đầy năng lượng vui vẻ, hào hứng.

  "Này…? Có ổn không đấy…?"-Error cau mày, để ý phần da nhiễm sắc thể của Ink thu hẹp lại, mắt cậu mở rộng, đồng tử biến dạng thành nhiều hình thù khác nhau, điểm chung là chúng đều có màu xanh lá.

  "Uây? Khoẻ cả người!"-Ink vẫn còn nhức đầu, nhưng cũng như nạp năng lượng được thêm phần nào.

  "Hả?"

  "Vui quá a ha ha ha, vui quá đi vui quá trời vui lắm luôn, vui tới nỗi mở tiệc được…!!"-Ink ưỡn ẹo, nhảy tưng tưng.

  Error còn chưa kịp hiểu gì thì cậu đã lôi cọ ra, đặt nguyên liệu xung quanh, chế tác thành quả bom mang dáng mũi tên khủng lồ.

  "Này này, chuyện gì đang xảy ra vậy hả?!"-Error khiếp đảm, không biết nên cảm thấy như nào, vui hay lo lắng. Ink vui nhộn múa may, triệu hồi tay mực để kéo sợi dây xuống.

  "Không biết! Nhưng ôi cha la la, hạnh phúc quá xá, cảm ơn vì đã làm cộng sự tôi nhé! Ha ha ha ha, đi với anh vui quá xá luôn nè!"-Ink nhảy lên hôn nhẹ vào má hắn, quẹt một đường lấy lại mực, bắn cung tên lên trên trời.

  "Chà! Một cú homerun!"-Ink tự hào ngắm nhìn.

  "Homerun là cái khỉ gì chứ!?!?"-Error choáng váng, ôm lấy má mình, đuôi căng cứng.

  "Tự dưng thơm người ta, bị khùng à!?!?"-hắn quát tháo, cốc đầu Ink.

  "Bộ anh muốn hôn môi à?"

  "Càng không!!!"-Error nổi hết da gà da vịt, ôm lấy bản thân.

  "Xin lỗi nhé, bao giờ lãng mạn hơn đi…"-Ink nháy mắt.

  "Câm mồm giùm!!!!"

  Mũi tên bay dọc trời, đâm xuyên thấu người Artlamis, đâm phải mắt gã rồi nổ đùng. Poillodon sốc, nhưng nhân thời cơ lấy cung khủng lồ ra, bắn liên tiếp ba bốn mũi tên vào người gã. Artlamis gào thét, mắt mù loà, chẳng thể nhìn thấy gì nữa.

  Poillodon mệt cứng thân, nhìn sang phía bầu trời, mặt trời bắt đầu hiện hữu trở lại, chiếu sáng hơn bao giờ hết. Poillodon thả lỏng, tắm nắng sau hàng giờ thiếu thốn.

  "Bỏ cuộc đi, Arte! Quay trở lại với em, với cây cổ thụ!"

  "Không bao giờ!"-Artlamis la, gọi bão lần cuối trước khi Poillodon đâm sầm vào gã lần nữa.

  Artlamis ngừng đập cánh, rơi tự do xuống biển. Poillodon ngạc nhiên, vội tiến bắt lấy gã nhưng không thấy đâu nữa.

  "Artlamis!?"-Poillodon hối hả tìm kiếm Artlamis giữa cơn rông bão, tuy nhiên chẳng nhận được câu trả lời, cứ như Artlamis đã tan thành không khí.

  "Artlamis!? Anh đâu rồi?"

  "Artlamis? Trả lời em đi!!"

  "Artlamis!!!"

  Poillodon gào rú thảm thiết, qua tai Error và Ink chỉ như tiếng quạ kêu. Nàng vội vã hạ cánh xuống biển, bay tới mọi nơi có thể, thế mà Artlamis không bao giờ xuất hiện. Sóng biển dập dìu, nuốt trôi mất nửa kia của Poillodon.

  Nàng thất vọng não nề, đậu trên đỉnh núi nào đó, co rúm lại, để cơn bão thao túng. Poillodon không thích bão, nhưng bão gợi nhớ nàng về Artlamis. Poillodon nhung nhớ Artlamis tới nhói tim, tới buốt lòng. Cuộc hội ngộ như thế này chưa bao giờ nàng dám tưởng tượng tới.

  "Popo… thần làm gì ở kia kia?"-Ink nheo mắt, ngắm con quạ đỏ rực cháy nổi bật, từ xa cũng thấy.

  Error trầm ngâm, ngắm bầu trời.

  "Chắc là lại nhớ Artlamis thôi."

  "Ủa? Vậy hả!? Kết thúc rồi à? Ô dê! Vui quá đê!!"-Ink nhảy nhót, vỗ tay.

  Error thở dài, bóp trán.

  "Nhắc ta đừng bao giờ cho mi uống cái lọ kia nữa."

  "Lọ gì? Sao lại cấm??"

  Error không trả lời, quá mệt mỏi.

  "Error?"

  "Nè nè Error?"

  "Error!!"

  "Cái của khỉ gì!?"-Error bực mình.

  "Chúng ta nên ra an ủi Popo chứ nhỉ? Tộc trưởng tôi bảo ai buồn thì chúng ta nên ra chia sẻ! Hạnh phúc chia sẻ thì nhân hai, nỗi buồn chia sẻ thì chia đôi mà!!"

  "Để Poipo— Poillodon một mình một lúc đi."-Error gãi gáy, tránh ánh mắt lấp lánh của Ink.

  "Không được! Những lúc này thì họ cần ta nhất! Thôi nào, Popo mất Atta rồi, đi đi. Có gì để tránh đâu?"

  "Nói thì dễ lắm, nếu như Poillodon từ chối thì sao?"-Error nhăn nhó mặt, đuôi đập xuống.

  "Thì chúng ta ôm Popo! Error, thôi nào! Đi thôi!"-Ink vẫy tay, tan thành mực.

  Error chớp mắt, chân tay cứng đờ. Hình như hắn đã nghe câu này ở đâu rồi.

  "Error!!!!"-Ink từ gốc cây gọi lên, bơi trong cơn bão, định nói gì tiếp thì sóng đã ngậm mặt cậu.

  "Đây!!"-Error thở dài, nhảy xuống.

  "Ha ha!"-Ink bị nước bắn vào mặt.

  "Làm cái thuyền hộ!"

  "À ừ nhỉ?"-Ink ngớ ngẩn gãi đầu, lôi Cọ Cọ ra, làm một cái thuyền chắc chắn. Error thở hắt, chống tay tạm lên khúc cây trôi dạt.

  Các hình ảnh trong đầu Error bắt đầu có thể nhận diện được rồi, nhưng hắn chưa sẵn sàng chấp nhận chúng.

  "Ô kê, lên xuồng đê người anh em!"-Ink chìa tay ra.

  Error tự trèo lên thuyền, đuôi đánh nhẹ vào tay cậu. Ink nghiêng đầu, khó hiểu một lúc mới ồ ra, cười khì. Cậu tay chèo thuyền, hắn dùng đuôi đẩy lực từ đằng sau.

  Dù sao thì hắn còn cả một hành trình dài phía trước.

****

:) mình mong là các bạn thích chương này, vì mình rất thích nó~

Atta: (thở dài)
Popo:(thở dài)
Error:…
Ink: ha ha ho ho hi hi he he
Error:(thở dài)

23/2/2021

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui