“Đi chết đi!”
Khỉ Diệp Phàm thốt ra giọng nói lạnh lẽo như Diêm La địa phủ, hắn trực tiếp đánh bay Bạch cảnh Thiên bằng một cú đấm.
Rầm!
Nháy mắt, một tiếng động lớn vang lên, Bạch Cảnh Thiên bị cú đấm của Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, va vào một bức tường của sảnh tiệc, cả người bị ghim luôn lên đó, không rơi ra được.
Mà Bạch cảnh Thiên trong miệng không ngừng ứa ra máu tươi, xương ức vỡ vụn, hai mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Phàm, chết không nhẳm mắt!
Chịu một đấm này, toàn bộ nội tạng của Bạch cảnh Thiên đều nát thành thịt vụn, chết đến mức không thế chết hơn được nữa.
Cho tới lúc này, cậu cả nhà họ Bạch, một trong tứ đại gia tộc ở quận Giang Nam, đồng thời cũng là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Bạch, đã bị Diệp Phàm một đấm đánh chết.
Giờ khâc này toàn bộ hội trường đều im lặng, lặng ngắt nhưtờ.
Người của các gia tộc và thế lực lớn ở Thiên Hải đều trợn to mẳt, lộ ra ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt cũng đều cứng đờ.
Mà sau khi xử lý xong Bạch Cảnh Thiên, Diệp Phàm xoay người đi tới bên cạnh Đường sở Sở, gương mặt vốn còn đang lạnh lùng thoáng chốc khôi phục biếu cảm vốn có, nói: ‘Bà xã, anh báo thù cho em rồi, đừng đau lòng nữa nhé.”
“Anh Tiểu Phàm, anh ta …”
“Nó đáng chết!”
Đường sở sở đưa mắt nhìn Diệp Phàm đang muốn nói gì đó, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát một tiếng.
“Bà xã ơi, chúng mình về nhà đi!”
Diệp Phàm trực tiếp ôm Đường sở Sở đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi hai người họ rời đi, những người có mặt ở đó mới hoàn hồn, tiếng hít thờ thật sâu không ngừng vang lên bên tai.
“Cậu ta dám giết cậu cả nhà họ Bạch thật ư?”
“Điều rồi à?”
“Cậu ta không sợ nhà họ Bạch tức giận à?”
Lúc này, những người có mặt đều kinh ngạc, bọn họ nhìn thi thể dính trên tường của Bạch Cảnh Thiên, lòng vẫn không thể tin được đây là sự thật.
Cậu chủ của gia tộc nhất nhì quận Giang Nam cứ như vậy mà chết sao?
Giống như đang nằm mơ vậy!
“Thế mà Đường Sở Sở lại là vợ cậu ta thật hả?”
Lúc này Giang Tuyết mới hoàn hồn, tự lẩm bẩm một mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trước đó ở trong xe, khi Diệp Phàm nói Đường sờ sờ là vợ của hần, Giang Tuyết hoàn toàn không tin, cho rằng đối phương chỉ đang chém gió thôi, nhưng không ngờ đó lại là sự thật, thậm chí hắn ta còn công khai giết chết cậu cả nhà họ Bạch vì Đường sở sở ngay trước mọi người, Giang Tuyết không khỏi cảm động và hâm mộ tình yêu này.
“Cậu cả nhà họ Bạch chết rồi, e là sắp có sóng gió kéo tới Thiên Hải rồi đảy.”
Sắc mặt Giang Thiên Thành nặng nề nói.
Ba, anh ta sẽ không sao chứ?1
Ánh mẵt Giang Tuyết hiện lên vẻ lo lắng.
“Đừng quên cậu ta là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc đấy.”
Ánh mắt Giang Thiên Thành lóe lẻn.
“Tiếu Ngũ, đi điều tra lai lịch và thân phận của tên nhóc này xem thế nào.”
Yến Nam Thiên, gia chủ nhà họ Yến, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải, dặn dò người đàn ông mặc áo đen bẻn cạnh.
“Gia chủ có hứng thú với tên nhóc này à?”
Người đàn ỏng tên Tiếu Ngũ hỏi.
“Trực giác của tỏi nói cho tỏi biết, tên nhóc này không đơn giản đâu, rất có khả năng cậu ta có liên quan tới Long Vương Điện đấy.”
“Nếu như tôi đoán không sai, vậy đây là một cơ hội rất tốt!”
Ánh mắt của Yến Nam Thiên lóe lên ánh sáng.
Lúc này bà cụ Đường mới hoàn hồn lại sau cú sốc về việc Bạch cảnh Thiên bị giết, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Toi rồi, lần này nhà họ Đường đã xong rồi!”
Cả người bà cụ Đường run rấy, nói với vẻ tuyệt vọng.
“Mẹ!”
Bà đừng lo mà!
Đường Chính Nghĩa và Đường Phong vội vàng đở bà cụ Đường.
“Mẹ ơi…”
“Câm miệng!”
Dương Ngọc Lan nhìn bà cụ Đường, vừa định mở miệng thì đã bị bà cụ nối giận mắng cho.
“Cô xem đứa con gái ngoan cô dạy dồ này, lần này nhà họ Đường chúng ta hoàn toàn bị nó hại chết rồi!”
Bà cụ Đường chỉ vào Dương Ngọc Lan mà mắng.
Mẹ ơ, Sở Sở nó…”
Từ hôm nay trở đi, Đường sở Sở không còn là người nhà họ Đường của tôi nữa, cũng đừng hòng ngồi vào cái ghế chủ tịch Đường Thị nữa!”
Lúc này, bà cụ Đường vỏ cùng tức giận.
“Đừng mà mẹ!”
“Chuyện này không liên quan gì đến Sở Sở cá, đều là tên khốn kiếp kia gây ra, Sở Sở bị cậu ta mê hoặc thôi mà!”
Dương Ngọc Lan biến sắc, vội vàng nói.
“Mẹ ơi, vì lợi ích trước mắt, chúng ta phải mau chóng chối bỏ quan hệ với thằng nhóc kia, nếu không, một khi nhà họ Bạch nổi giận, nhất định sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Đường!”
Đường Chính Nghĩa nói.
“Nói đúng lắm.”
Bà cụ Đường gật đầu, nhìn về phía Dương Ngọc Lan: “Cô đi nói với Đường Sở Sở rằng nếu nó không lập tức tuyên bố rằng nó không liên quan gì đến thằng nhóc đó, tôi sẽ lập tức đuổi nó và vợ chồng các người ra khỏi nhà. Tỏi không thể chí vì gia đình cô mà khiến toàn bộ nhà họ Đường phải diệt vong đâu.”
“Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ tách Sở Sở với thằng nhóc kia ra!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói.
Tiếp theo, tin tức cậu cả nhà họ Bạch bị giết nhanh chóng được lan truyền, trực tiếp gây náo động toàn bộ giới thượng lưu ở Thiên Hải.
Những người không tham dự bữa tiệc đều rối rít hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Khi biết chính người chồng không biết chui ở đâu ra của chủ tịch đẹp nhất Thiên Hải kia đã giết chết cậu cả nhà họ Bạch, ai ai cũng vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm không biết người này có lai lịch gì mà lại to gan như vậy!
“Chết rồi ư?”
Mà trong dinh thự của Đô đốc, sau khi biết tin Bạch cảnh Thiên đã bị giết, mặt mày Sài Quyền tái mét.
“Lần này Thiên Hải sắp gặp râc rối lớn rồi đây.”
Ngay sau đó, Sài Quyền nặng nề nói.
Bạch Cảnh Thiên đã chết, nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa Diệp Phàm là người của Bách Hoa Lâu, sao có thế dễ dàng đối phó được, một khi hai quái vật khống lồ này đấu đá nhau, toàn bộ Thiên Hải đều phải rúng động theo.
“Không được, phải liên lạc với Tống đốc ngay!”
Sài Quyền chọt kẻu lẽn.
Tinh hình hiện tại đã vượt quá tầm kiếm soát của ông ta, ông ta chỉ có thế thông báo cho Tống đốc thỏi.
Về phần Diệp Phàm, hẳn đưa Đường Sở Sở trở lại biệt thự:
Chị họ, sao chị về muộn thế?”
“Chị họ, sao trông chị giống như vừa khóc xong vậy?”
“Có phải anh bắt nạt chị họ không?”
Trần Tiểu Manh ngồi trên ghế sofa, nhìn Đường Sở Sở hai mắt đỏ hoe, chợt quay sang quát Diệp Phàm.
“Không liên quan gì đến anh Tiếu Phàm đâu.”
Đường sở sở lắc đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tiểu Manh liếc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm kế tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho Trần Tiểu Manh nghe.
“Cái gì? Cái cậu cả nhà họ Bạch này thật đúng là vỏ liêm sỉ, đúng là một tên cặn bã, chết là đáng lắm!”
“Đấy là do tôi không có ở đó, nếu tôi mà có ở đó, chắc chắn sẽ đánh chết gã!”
Trần Tiểu Manh phẫn nộ hừ một tiếng.
“Với cái chân tay yếu nhớt kia của em, cẩn thận còn bị người ta đánh cho ấy chứ, lại còn đòi đánh ai.”
Diệp Phàm trêu ghẹo.
“Tôi không đánh được, nhưng tôi có
thế gọi…”
Trần Tiếu Manh kích động nói, chỉ là cô ấy cũng không nói tiếp nửa câu sau nữa, mà đảo mắt nói: “Chị họ, xáy ra chuyện lớn như vậy, đế em đưa chị lên trên nghỉ ngơi nhé!”
“Anh Tiểu Phàm, lần này anh giết Bạch Cảnh Thiên, nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua đâu, anh có chắc là không sao không?”
Đường sở sở lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Yên tâm đi, anh Tiếu Phàm của em là ai chứ? Chỉ là một nhà họ Bạch thôi mà, chẳng làm gì được anh đâu!”
“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Diệp Phàm mỉm cười đáp.
Sau đó Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đi lên lầu, còn Diệp Phàm thì rời khỏi biệt thự.