Không như Hàn Bội Bội, hắn phản ứng rất nhanh.
Chỉ vừa nghe tiếng xé gió lao đến, hắn đã nhẹ nghiêng người, liền dễ dàng tránh được quả cầu khí.
Quả cầu tiếp tục lao thẳng ra ngoài, hướng đến chỗ Lâm Dạ Vũ.
“Ấy ấy!!!” Lâm Dạ Vũ không ngờ quả cầu còn có thể lao đến chỗ mình, hoảng hốt la lên né tránh.
Quả cầu đâm thẳng vào thân cây sau lưng anh, tạo thành một tiếng động khá lớn, thân cây bị gió xoáy tàn phá, những mẩu gỗ nứt gãy văng ra tứ tung.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Bội Bội nhìn qua, chợt hiểu ra tính chất của căn phòng vô hình này.
Nó không phải ngăn cách tất cả mọi vật, nó chỉ ngăn cách vật sống mà thôi!
“Muốn phản kháng? Chỉ bằng ngươi hiện tại?” Kẻ đeo mặt nạ cười khẩy.
Hàn Bội Bội nhíu mày, cho rằng hắn đang chế nhạo mình nên không nghe ra được ẩn ý trong câu nói đó.
Cô giơ tay phải về phía hàng cây xanh được trồng ven đường trong học viện, ngay lập tức hàng ngàn chiếc lá bứt ra khỏi cành, bay về phía cô.
Hàn Bội Bội vung tay về phía trước, hàng ngàn chiếc lá liền bay vút đi, toàn thân cứng lại, chĩa mũi nhọn sắc bén về phía hắn ta.
Nhìn đám lá trước mặt, hắn nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.
Vung tay một cái, một làn gió quét tới thổi bay những chiếc lá ấy đi.
Hàn Bội Bội không bỏ cuộc, lại chỉ huy một đám lá khác tới tấn công hắn.
Kẻ đeo mặt nạ hoặc là coi thường cô, hoặc là tâm tình tốt đang muốn chơi đùa, vẫn chỉ luôn tạo ra những đợt gió nhỏ thổi bay đám lá.
Hàng ngàn, hàng vạn chiếc lá bay tứ tung trong căn phòng vô hình ấy, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy một khoảng không gian tràn ngập sắc xanh.
Nhìn đám lá xanh xanh trước mặt, trông hỗn loạn là thế nhưng nãy giờ ngay cả góc áo của hắn cô cũng không chạm vào được, hắn liền nhếch môi chế giễu, “Cũng chỉ như thế----- Hự!!!”
Lời còn chưa kịp dứt, cánh tay và vùng eo trái đột nhiên nhói đau, cơ thể hắn bị một lực lượng lớn đánh bay về phía bên phải, đập thẳng vào bức tường vô hình.
Cú đập mạnh đến mức hai mắt hắn cũng phải hoa lên, có chút choáng váng.
Hắn lắc đầu cho tỉnh táo, nhìn xuống người mình, liền thấy trên cánh tay tràn đầy những vết xước lớn nhỏ, áo sơ mi trắng cũng đã bị rách tả tơi, lộ ra phần eo bên trong cũng bị trầy xước không thua kém gì tay hắn.
Cũng may hắn theo thói quen vẫn thi triển thuật Hộ thể, nếu không hiện tại hẳn bụng và tay của hắn đều đã bị xuyên thủng!
Vừa thấy hắn bị mình đánh trúng, Hàn Bội Bội liền nắm lấy cơ hội, giơ hai tay lên điều khiển hết tất cả những chiếc lá còn lại phóng mạnh về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, xuyên qua biển lá nhìn Hàn Bội Bội, ánh mắt thâm trầm âm u, mang theo sự ác độc và tàn nhẫn, khiến Hàn Bội Bội không nhịn được khẽ rùng mình.
Từ lúc gặp hắn đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ ra một cảm xúc khác ngoài giễu cợt và khinh thường.
Hắn phất mạnh tay, một lốc xoáy lớn liền hiện ra cuốn bay hết đám lá rồi nhanh chóng lao đến Hàn Bội Bội.
Cô vội vàng đưa tay lên, nhẩm câu thần chú, một ngọn lửa lớn nhanh chóng hiện ra.
Ngọn lửa ấy xoay nhanh theo một chiều, dần biến thành một lốc xoáy lửa, mạnh mẽ hút lấy toàn bộ không khí ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc, lốc xoáy gió đã bị nó dung nhập.
Lốc xoáy gió vừa biến mất, hắn lại biến ra một lượng nước lớn.
Đám nước ấy như sóng biển khổng lồ, ập đến lốc xoáy lửa rồi nuốt chửng nó.
Sau đó, nó được đà lao đến, muốn nuốt chửng cả Hàn Bội Bội.
Lúc này cô đã thấm mệt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
Sử dụng liên tục thuật hệ mộc, hệ khí, rồi cả hệ lửa với cường độ lớn khiến cho ma lực trong người cô dần cạn kiệt.
Nhưng thật ra, nếu để ý kỹ thì sẽ nhận thấy, đối phương cũng không khá hơn cô là bao.
Nhìn con sóng khổng lồ trước mặt, Hàn Bội Bội cố gắng tập trung ma lực, vung tay lên trời, một bức tường đất bỗng dâng lên, chia đôi cả căn phòng vô hình.
Con sóng đập vào bức tường đất khiến nó rung mạnh lên, hàng loạt các vụn đất nhỏ li ti thi nhau rơi xuống, nhưng rốt cuộc tường đất vẫn kiên cố đứng vững.
Sau đó, Hàn Bội Bội lại vung tay về phía trước, ở mặt bên kia bức tường, những phiến đá sắc nhọn lao thẳng đến kẻ đeo mặt nạ.
Vì bức tường chắn ngang cả căn phòng nên Hàn Bội Bội không thể thấy được bên hắn đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào thính giác, nhưng sau khi phóng những phiến đá kia cô lại không nghe được bất kỳ tiếng động gì cả, khiến cô không khỏi hoang mang.
Cho dù hắn đã tránh được những phiên đá đó thì chúng cũng sẽ tiếp tục bay về phía sau rồi va chạm với xung quanh, dù ít dù nhiều cô cũng phải nghe được gì đó chứ.
Chẳng lẽ những phiến đá đó cũng giống quả cầu khí ban nãy, đột nhiên biến mất rồi sao?
Còn đang nghi hoặc, bức tường đất trước mặt cô bỗng nổ tung, hàng loạt những phiến đá sắc nhọn từ phía đối diện phóng đến cô với tốc độ sét đánh.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hàn Bội Bội không kịp né tránh, liền bị bọn chúng đánh văng ra phía sau, lưng đập mạnh vào bức tường, đau đớn đến mức khiến cô cho rằng toàn bộ khớp xương của mình đều đã bị tháo rời.
“Bội Bội!!!” Linh Ai Dã hốt hoảng hét lên, sau đó quay sang phẫn nộ nhìn kẻ đeo mặt nạ, “Đủ rồi!! Tại sao anh lại làm như vậy chứ?! Mau dừng lại đi!!”
“Yên tâm, tất cả các ngươi rồi đều sẽ phải chết mà thôi,” hắn nhếch miệng cười rồi nhẩm câu thần chú, căn phòng vô hình của Hàn Bội Bội liền biến mất.
Hắn nâng tay lên, một dòng nước lớn lại ào ào tuôn ra, cuốn lấy Hàn Bội Bội.
Cả người cô đều chìm ngập trong nước, dòng nước chảy siết khiến cô chới với, không thể phản kháng lại.
Linh Ai Dã nhìn theo phương hướng nước chảy, liền phát hiện hướng nó nhắm đến chính là bức tường của tòa nhà phía đối diện, mà lúc này trên bức tường đó đã ghim đầy những phiến đá nhọn hoắt từ đòn tấn công vừa rồi.
Thuật Hộ thể không phải là vạn năng, nếu Hàn Bội Bội bị lực nước mãnh liệt này ép lên bức tường đầy những phiến đá kia thì cô không chết cũng sẽ bị trọng thương!
Sắc mặt mọi người lần nữa tái nhợt, có người thì đã quá bàng hoàng, cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Có người lại kinh hoảng hét lên, liên tục kêu gào hắn dừng lại, nắm tay đấm bình bịch lên bức tường vô hình như muốn phá vỡ nó, nhưng tất cả lại chỉ là phí công vô ích.
Mắt thấy Hàn Bội Bội bất khả kháng bị dòng nước siết mang đến quỷ môn quan, hai chân Linh Ai Dã mềm nhũn, quỳ xuống đất, bất lực và tuyệt vọng hét lên, “Dừng lại đi!! Như vậy là quá đủ rồi!!! Ngươi có nghe thấy không?! Mau dừng lại!!!”
Và một điều kỳ lạ lại diễn ra.
Dòng nước kia đột nhiên đứng lại, ngay cả Hàn Bội Bội đang chìm trong nước cũng dừng khựng lại, đột ngột đến mức khiến ai nấy đều cho rằng thời gian đã ngừng trôi.
Nhưng một giây sau, dòng nước kia bỗng bỏ lại Hàn Bội Bội, bay vút lên nhào về phía kẻ đeo mặt nạ.
Hắn kinh ngạc trợn trừng mắt, vội vàng vận ma lực cố gắng lấy lại quyền kiểm soát, nhưng dòng nước kia tựa như thú phản chủ, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của hắn nữa mà vồ lấy hắn.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể thu lại ma lực, giải tán dòng nước, lúc này mới có thể thoát nạn.
Sự việc vừa rồi quá bất ngờ và nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, khiến cho ai nấy đều bàng hoàng ngây người, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Mộ Thống kinh ngạc nhìn qua Linh Ai Dã, sau đó lại chuyển ánh mắt đến Hàn Bội Bội.
Thấy cô tuy rằng không động đậy nhưng lồng ngực vẫn nhấp nhô với biên độ cực nhỏ, anh không khỏi thở phào một hơi.
Chỉ cần cô vẫn còn sống là tốt rồi.
Kẻ đeo mặt nạ bị ngăn chặn hai lần, mà cả hai lần đều là gần trong gang tấc, chỉ cần thêm một chút nữa thôi hắn liền giải quyết được Hàn Bội Bội, khiến cho hắn tức điên lên.
Hơi thở của hắn lúc này đã dồn dập hơn lúc ban đầu rất nhiều, không rõ là vì phẫn nộ hay là vì cạn kiệt ma lực.
Hắn trừng mắt nhìn sáu người còn lại, bởi vì bị mặt nạ che khuất nên bọn họ không thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn.
Tuy vậy, chỉ cần mỗi ánh mắt này thôi, ai nấy đều đã có cảm giác như bị vô số hắc ám bao trùm lấy cơ thể, bóp lấy cổ họ, túm lấy tay chân họ, khiến cả người họ nặng trịch như đang đeo ngàn cân, toàn thân lạnh ngắt, không thể động đậy nổi.
Hắn ta bỗng phất tay lên, ngoại trừ Hàn Bội Bội, sáu người còn lại đều bị hắn đem ra khỏi căn phòng vô hình, đặt ở ngay chính giữa.
Thấy hắn ta chậm rãi đến gần, bọn họ vội vàng bò dậy bỏ chạy, nhưng lại vẫn như lúc đầu, chưa chạy được ba bước bọn họ đã đâm phải một bức tường vô hình.
Nhận ra lại bị nhốt, cả đám đều tâm như tro tàn, sợ hãi lùi lại phía sau đến khi không thể lui được nữa, run rẩy nắm chặt lấy tay nhau.
Kẻ đeo mặt nạ bước đến cách bọn họ ba mét thì dừng lại, cười như không cười nói, “Ta vốn tính toán chậm rãi tiễn từng người một, nhưng nếu các ngươi đã vội vàng muốn chết như vậy, ta liền chiều theo ý các ngươi!”
Ở phía đối diện cách đó hơn năm mét, Hàn Bội Bội từ trong cơn mê man tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt, còn chưa kịp nhận thức rõ tình hình, cô đã thấy một bóng người nâng hai tay lên cao rồi hô lớn, “Nhân danh thần bóng tối, ta ra lệnh cho các ngươi, hỡi những cái bóng, tập hợp!”
Dứt lời, những cái bóng xung quanh, từ bóng cây đến bóng tòa nhà đều thi nhau chạy đến giữa hai bàn tay, dần dần hình thành nên một quả cầu đen mờ ảo, tựa như có thể nhìn thấu lại tựa như không, giống như là chất rắn lại giống như là chất khí, lấy tốc độ vũ bão ngày càng lớn dần.
Đợi đến khi quả cầu lớn bằng hai người ôm, hắn ta liền ném nó về phía sáu người trước mặt.