Bảy Vị Thần FULL


Ngồi thêm một lúc thì cha mẹ Hàn Bội Bội biết tin đến thăm, sau đó làm thủ tục cho cô xuất viện.

Ngoại trừ Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật là cùng bọn họ trở về, những người khác đều nói lời tạm biệt rồi chia nhau rời đi.
Ngồi trên xe, hai anh em Thần gia đột nhiên đều im lặng trầm mặc, khiến tài xế cho rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bất giác khẩn trương ngồi thẳng lên.
Đi được một nửa đoạn đường, Thần Nhã Hân mới lên tiếng, “Anh hai, chúng ta hợp tác đi!”
Thần Phong giật mình nhìn qua, nghi hoặc nhíu mày, “Hợp tác?”
Thần Nhã Hân nắm chặt tay, đáy mắt chợt thoáng qua tia kiên định, “Đúng vậy! Anh thích Hàn tiểu thư đúng không? Em giúp anh!”
Một tia hoảng loạn cực nhỏ chợt lóe qua mắt anh, nhưng giây sau Thần Phong đã kịp điều chỉnh.

Do dự mấy giây, cuối cùng lời ra khỏi miệng không phải là phủ nhận, mà lại là, “Tại sao?”
“Bởi vì em thích Dương thiếu gia!” Thần Nhã Hân thẳng thắn thừa nhận, nhưng hai vành tai vẫn không khống chế được nhanh chóng đỏ lên.
“…Hả?!!” Thần Phong sững sờ, có chút không tiêu hóa kịp, “Em thích Dương Minh Nhật?!”
Biểu cảm kinh ngạc đến tột độ của anh khiến Thần Nhã Hân xấu hổ, hơi thu vai lại, không dám nhìn anh nói nhỏ, “Có gì mà anh ngạc nhiên vậy chứ…”
Tài xế ở phía trên cũng hơi rụt vai lại, cố gắng biến mình thành kẻ tàng hình, trong lòng như mếu.
Hôm nay là ngày gì thế này!!
Tại sao hai vị tổ tông này không báo trước liền bộc bạch ra hết vậy? Anh lỡ nghe thấy hết rồi giờ làm sao đây! Bọn họ sẽ không vì xấu hổ mà đuổi việc anh đấy chứ…
Thần Phong lúc này còn tâm trí đâu để ý đến anh ta, có chút không nói nên lời nhìn Thần Nhã Hân, “Nhưng mà… anh đâu thấy em biểu hiện gì đâu…?”
“Em giấu đấy…” Thần Nhã Hân xấu hổ cúi đầu, “Chứ em mới chính thức quen anh ấy được có mấy ngày, nếu chưa gì đã thể hiện ra, lỡ anh ấy có ấn tượng xấu về em thì sao…”
“Thế sao bây giờ…”
Nghe anh hỏi, Thần Nhã Hân có chút ủ rũ, “Bởi vì em mới phát hiện ra, anh ấy có tình cảm với Hàn tiểu thư… nếu em còn không làm gì, em sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào với anh ấy nữa…”
Tâm tình Thần Phong lần nữa hạ xuống.
Nếu ngay cả cô cũng nhìn ra được, như vậy không phải là do anh nghĩ nhiều rồi.

Dương Minh Nhật thực sự có ý với Hàn Bội Bội, mà Hàn Bội Bội…
Cũng có ý với Dương Minh Nhật…
“Nhưng có lẽ vì bọn họ là thanh mai trúc mã, Dương Minh Nhật vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình, em muốn nhân lúc này dập tắt nó luôn!” Thần Nhã Hân đột nhiên ngẩng đầu, quyết tâm nhìn anh.
“Em… nhưng như vậy…”
“Bọn họ còn chưa thành đôi mà! Thế này không tính là xen vào chuyện tình của người khác.

Ai biểu anh ấy ngốc như vậy, mình thích ai cũng không biết, em phải nhân cơ hội này giành lấy hạnh phúc cho bản thân chứ!” Nói đến đây, đột nhiên Thần Nhã Hân lại ỉu xìu xuống, “Chứ không đợi đến khi anh ấy nhận ra, hai người họ thành đôi, em liền chỉ có thể rút lui…”
Thần Phong hơi mím môi, không đáp lời.
Thần Nhã Hân cũng không gấp gáp, nói với anh, “Anh cứ suy nghĩ đi, dù sao thì trừ phi hai người họ chính thức đến với nhau, nếu không em sẽ không bỏ cuộc đâu!”
*
Sau ngày hôm đó, Hàn Bội Bội đi học lại bình thường.

Vì cha mẹ bọn họ đã đánh tiếng với học viện từ trước nên bọn họ bắt đầu mang theo vệ sĩ đến trường.

Điều này gây ra một chấn động không nhỏ trong học viện, một số học sinh thì tò mò không rõ đã xảy ra chuyện gì, một số khác lại cho rằng bọn họ làm màu.

Nhưng bọn họ vẫn không dám có ý kiến gì, ai biểu địa vị của gia tộc bọn họ không bằng?
Có thể là vì nhóm Hàn Bội Bội vẫn luôn mang theo vệ sĩ nên kẻ đeo mặt nạ kia không tìm được cơ hội ra tay nữa, khoảng thời gian sau đó bọn họ không hề thấy hắn xuất hiện, tâm tình dần dần được thả lỏng, bắt đầu trở lại với cuộc sống sinh hoạt ngày thường.
Dù vậy, vẫn có điều khiến cho Hàn Bội Bội không quá vui vẻ.
Từ sau đợt cô phải nằm viện, Thần Phong và Thần Nhã Hân dần dần thân thiết với bọn họ hơn.

Có một điều trùng hợp là, nếu Thần Phong tham gia cùng một câu lạc bộ với bên nam, thì Thần Nhã Hân cũng tham gia cùng một câu lạc bộ với bên nữ, là câu lạc bộ Âm nhạc.


Vì vậy mà bọn họ càng có thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc gặp gỡ nhau.
Nếu chỉ như vậy thì Hàn Bội Bội cũng không có gì để phiền lòng, nhưng mà…
Cô phát hiện, có vẻ như Thần Nhã Hân cũng thích Dương Minh Nhật.
Mà Dương Minh Nhật vẫn như vậy, chỉ cần không có ý xấu, ai anh cũng đối xử như nhau, hòa đồng, cởi mở, thân thiện.

Tất nhiên, cũng không thể nói là anh trăng hoa, bởi anh vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người, cũng không làm ra hành động hay lời nói có thể gây hiểu lầm nào.
Công bằng mà nói, đối với phái nữ, Dương Minh Nhật vẫn thân thiết với Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã nhất.
Nhưng xét ở góc độ là một người thầm thương trộm nhớ anh, không cảm nhận được anh đối xử đặc biệt với mình, hiện tại còn có tình địch xuất hiện, Hàn Bội Bội không thể vui vẻ và lạc quan nổi.
Điều này khiến tâm cô có chút mệt mỏi.
Đôi lúc bất giác, cô lại bâng quơ nghĩ đến Thần Phong.
Anh lạnh nhạt, không tiếp xúc nhiều với người khác, đặc biệt là phái nữ.

Nếu có ai thể hiện ra tâm ý đối với anh mà anh không thích người nọ, anh sẽ thể hiện ra cực kỳ rõ ràng, giống như muốn chặt đứt toàn bộ hy vọng và ý tưởng của người nọ vậy.
Người như vậy… có lẽ, một nửa tương lai của anh sẽ an tâm lắm nhỉ…?
*
Vào một ngày của hai tháng sau, như thường lệ, cả nhóm năm người con trai sang bên câu lạc bộ Âm nhạc dự thính.
Mấy tuần qua, thành viên trong câu lạc bộ Âm nhạc đang chung tay viết nên một bản nhạc mới, bọn họ vẫn luôn vừa tập vừa viết, đến nay thì bản nhạc cũng đã gần như hoàn thiện.
Nhóm Thần Phong Dương Minh Nhật cảm thấy khá có hứng thú trước việc này nên những ngày qua vẫn luôn đến câu lạc bộ Âm nhạc nghe bọn họ biểu diễn, đôi lúc cũng sẽ góp ý một hai, giúp bọn họ cải thiện bản nhạc.
Kết thúc giờ sinh hoạt câu lạc bộ, bốn người Hàn Bội Bội nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó hội họp với đám Thần Phong.
Thần Nhã Hân vẫn vui tươi hồn nhiên như cũ, ngay tức khắc chạy đến trước mặt Dương Minh Nhật mong chờ hỏi, “Dương công tử, anh cảm thấy thế nào? Hay chứ?”
Hai tháng tiếp xúc, mối quan hệ của bọn họ đã trở nên thân cận hơn, lúc này xưng hô cũng có sự thay đổi nho nhỏ.

Dương Minh Nhật mỉm cười, không phụ sự mong đợi của cô khen ngợi, “Rất hay, mọi người đều rất có tài năng!”
Tuy rằng anh khen tất cả mọi người, Thần Nhã Hân vẫn vui vẻ không thôi, tít mắt tươi cười.
Hàn Bội Bội nhìn hai người họ, rõ ràng chỉ là đối thoại đơn giản giữa bạn bè, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Là vì cô biết Thần Nhã Hân cũng có tình cảm với anh sao? Nên mới đối với hình ảnh này sinh ra cảm giác không vui?
“Bản nhạc mọi người sáng tác thật sự rất tuyệt.

Đối với ta, nó là bản nhạc hay nhất mà ta từng được nghe trong mười bảy năm qua.”
Bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm thấp du dương, Hàn Bội Bội hơi giật mình, hồi thần nhìn qua, liền thấy Thần Phong đang ôn hòa mỉm cười nhìn mình.
“Cảm ơn lời khen ngợi của ngài,” Hàn Bội Bội hơi nâng khóe môi, nhẹ cười đáp lại.
Thần Phong biết cô đang không vui, cũng biết nguyên do là gì, anh kìm nén sự khó chịu trong lòng, cười nhẹ nhàng nói, “Khả năng chơi đàn của tiểu thư cũng rất tuyệt.”
Không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên khen mình, Hàn Bội Bội hơi ngẩn người, có chút ngại ngùng đáp, “Hoàng tử quá khen rồi ạ.”
“Không đâu, ta thật lòng đấy.”
Hàn Bội Bội giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là nụ cười dịu dàng, ánh mắt mang theo nét nhu hòa và chân thành nhìn cô.
Tim cô bỗng đánh thịch một cái.
Hàn Bội Bội có chút hốt hoảng, vội né tránh ánh mắt anh, bàn tay bất giác siết lại, “C--cám ơn ngài.”
Nhìn thấy phản ứng của cô, quang mang trong đáy mắt anh nhạt xuống, trầm mặc ừ một tiếng.
Tâm trí Hàn Bội Bội lúc này đang rối bời, không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh.
Cảm giác vừa rồi là sao chứ?
Tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ nhu hòa chân thành đó của anh, cô lại… có chút rung động…
Không, không đâu.

Hẳn là cô hiểu sai rồi.

Người cô thích là Dương Minh Nhật mà, sao có thể rung động trước anh được chứ.
Nhất định là vì bỗng nhiên được anh khen ngợi, anh lại nhìn cô như vậy nên cô mới có phản ứng như thế mà thôi.
Đúng vậy, chính là như vậy, Hàn Bội Bội thầm thuyết phục bản thân.

Đúng lúc này, loa phát thanh của học viện bỗng vang lên, gọi Thần Phong đến phòng Hiệu trưởng một chuyến.
Mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn qua anh, Thần Nhã Hân đại diện mọi người nói ra thắc mắc, “Sao Hiệu trưởng lại tìm anh vậy?”
“Anh cũng không rõ,” Thần Phong lắc đầu, “Em cùng với mọi người về trước đi.

Anh đi tìm thầy, không cần đợi anh.”
Nói rồi Thần Phong chuyển hướng, đi đến phòng Hiệu trưởng.

Lúc bước vào phòng, vừa nhìn đến vẻ mặt của Hiệu trưởng, anh liền biết đã có chuyện không hay xảy ra, nhanh chóng đến chiếc ghế trước bàn làm việc của ông ngồi xuống.
“Ngài đọc bức thư này đi,” ông không dài dòng, đưa một bức thư cho anh.
Nhận lấy bức thư, Thần Phong hạ mắt đọc lướt qua.

Càng đọc đôi mày anh càng nhíu lại, thần sắc trên mặt cũng ngày càng trầm xuống.

Cuối cùng anh gấp bức thư lại đưa cho ông, ẩn ẩn tức giận nói.
“Ta thật sự cảm thấy rất xấu hổ về chuyện này.

Thay mặt bọn họ, ta gửi lời xin lỗi đến thầy và học viện vì những lời lẽ trong bức thư.

Nếu bọn họ đã muốn như vậy, ta cũng không có gì phải e dè, lời khiêu chiến của bọn họ, ta chấp nhận.

Chỉ có điều, suy xét cho thanh danh của học viện, hy vọng thầy có thể phá lệ cũ, chọn tám học sinh đứng đầu học viện, để cho bọn họ thấy thực lực thật sự của chúng ta.”
Hiệu trưởng hơi mỉm cười đáp, “Nếu Hoàng tử đã quyết định như vậy, thần không có lý do gì để từ chối cả.”
“Cám ơn thầy,” Thần Phong đứng dậy chào ông, “Ta xin phép đi trước.”
Hiệu trưởng cũng đứng dậy, hơi cúi người nói, “Hoàng tử đi thong thả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận