Mọi người không khỏi hốt hoảng, không nói cùng hẹn mà tạo ra một trận nước lớn, phóng về phía ngọn lửa.
Thế nước rất lớn, tựa như sóng thần dâng lên, trong một khoảnh khắc che lấp toàn bộ tầm nhìn của mọi người.
Thế nước như vậy, trong lòng ai nấy đều cảm thấy ngọn lửa kia sẽ rất dễ dàng bị dập tắt, nhưng trái với suy nghĩ của mọi người, thủy triều kia vừa chạm đến ngọn lửa liền biến mất vào hư vô.
Ngọn lửa tựa như một con thú đói khát, cứ thế nuốt chửng toàn bộ lượng nước ập đến nó, ngay cả một chút nước bốc thành hơi cũng không thấy đâu.
Mà sau khi được ăn uống no nê, ngọn lửa kia liền bùng cháy lên càng thêm dữ dội, như thể thứ nó vừa tiếp xúc chính là dầu chứ không phải nước, nháy mắt đã chiếm cứ cả nửa không gian của căn nhà.
“Á!! Chuyện này là thế nào?!” Thần Nhã Hân kinh hoảng hét lên, sợ hãi lui về phía sau vài bước.
Thần Phong một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại nắm lấy tay Hàn Bội Bội, hơi kéo hai người ra sau như muốn bảo vệ.
Mặc dù đang trong tình huống nguy hiểm, động tác trong vô thức này của anh vẫn được Hàn Bội Bội chú ý đến, nhất thời trái tim khẽ run lên.
“Tớ không tin! Trên đời này làm gì có chuyện lửa không sợ nước chứ!” Linh Ai Dã nghiến răng, giơ hai bàn tay lên, “Nguyên tố nước------”
“Ai Dã, không được!” Mộ Thống thấy thế sắc mặt tức khắc biến trắng, vội vàng nhào đến chỗ cô ngăn lại.
Linh Ai Dã không hiểu ý đồ của Mộ Thống, tức giận vùng tay ra hỏi, “Tại sao cậu lại ngăn tớ chứ?!”
Mộ Thống sợ lại có người gấp gáp hành động, vội vàng giải thích, “Các cậu đừng sử dụng phép thuật lung tung, cho dù là nước cũng không thể dập được ngọn lửa này đâu, chỉ càng khiến nó bùng cháy thêm dữ dội mà thôi!!”
Mọi người tức khắc kinh ngạc sững sờ nhìn anh.
“Thế phải làm cách nào mới dập tắt được nó? Và tại sao em lại biết?” Thần Phong nghiêm nghị hỏi.
Sắc mặt Mộ Thống hơi cương cứng, ngập ngừng vài giây rồi mím môi ủ rũ lắc đầu, khiến mọi người cho rằng anh không biết cách dập tắt nó.
Còn chưa kịp buồn bã, bọn họ lại nghe thấy Mộ Thống trả lời, “Đây là lửa thần, đúng theo nghĩa đen, là ngọn lửa của thần.
Trên thế gian này chỉ có hai người có thể dập tắt được nó, một là thần lửa, hai là thần nước.”
Ngoài hai người họ ra, thì nhi thần lửa và nhi thần nước cũng có thể dập tắt lửa thần, nhưng người trước thì chưa từng một lần thức tỉnh, người sau thì chưa thức tỉnh hoàn toàn, không thể tạo ra nước thần, haizz…
Mộ Thống âm thầm thở dài.
Mộ Thống vừa dứt lời, bầu không khí trong căn nhà gỗ đột nhiêm trầm lắng hẳn, bên tai chỉ còn tiếng lách tách của gỗ bị lửa đốt.
“Mộ Thống!! Cậu thấy tình huống hiện tại phù hợp để nói đùa sao? Cái gì mà lửa thần rồi thần lửa chứ? Con mẹ nó!” Lâm Dạ Vũ không nhịn được chửi tục một câu.
Thần vốn chỉ là truyền thuyết, cũng tựa như tôn giáo vậy, chỉ khác một chỗ là ở thế giới này, tất cả mọi người đều chỉ tin tưởng vào một loại tôn giáo mà thôi.
Đối với tôn giáo, bình thường bọn họ sẽ có tín ngưỡng có cung kính có kính trọng, khi nhắc đến thần đều dùng thái độ nghiêm túc và thành kính.
Nhưng khi gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không ngồi đó cầu khấn thần rủ lòng thương xuống cứu mình! Bọn họ tuy tin vào thần nhưng cũng chưa tin tưởng đến mức ngu muội!
Vì vậy, lúc này nghe Mộ Thống nhắc đến thần, Lâm Dạ Vũ mới không nhịn được xúc động mà gào lên.
Những người còn lại tuy không như anh, nhưng sắc mặc cũng đen kịt, đều nhìn Mộ Thống với ánh mắt không vui.
Mộ Thống bị mắng tâm tình cũng hạ xuống.
Cũng không hẳn là vì tức giận, chỉ là có chút oan ức và nóng nảy mà thôi.
Trước khi nói ra những lời kia anh đã đấu tranh rất nhiều, bởi vì anh biết bọn họ sẽ phản ứng lại như vậy, nhưng nếu không nói thì khác gì chờ chết đâu chứ? Nay thấy họ không tin, Mộ Thống cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng đè nén nội tâm đang nóng như lửa đốt của mình, kiên nhẫn giảng giải.
“Tớ không có nói đùa! Đây thật sự là lửa thần, chỉ có lửa thần mới có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ chuyển thành năng lượng cho chính mình, và cũng chỉ có nước thần------"
“Đủ rồi!!!” Mộ Thống đang nói giữa chừng, một giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ xen lẫn với một chút điên cuồng gào lên, cắt ngang anh, “Cái gì mà lửa thần thần lửa, nước thần thần nước chứ! Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi! Tôi bị điên rồi mới chạy theo mấy người vào chỗ này tìm chết.
Bây giờ thành ra thế này, mấy người không lo nghĩ cách dập lửa chạy trốn, còn đứng đó mà thần với thánh!!”
Liêu Huệ Lan tức giận nói một tràng, sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng lại, cô đã thi triển thần chú, “Dịch chuyển không gian!”
Thế nhưng, lại không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến cho mọi người đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
“Ngay cả Dịch chuyển không gian cũng không dùng được, chẳng lẽ hôm nay chúng ta nhất định phải chết ở đây sao…?” Thần Nhã Hân bắt đầu có chút hốt hoảng tuyệt vọng, hai mắt ngấn nước nghẹn ngào nói.
“Hẳn là hắn ta đã động tay động chân lên ngôi nhà này, cho nên lúc nãy anh với Bội Bội mới không phá hủy được cửa, bây giờ cũng không dùng phép thuật dịch chuyển được,” Thần Phong giải thích.
Thần Nhã Hân nâng mắt nhìn anh, hai cánh môi mấp máy, có chút muốn nói lại thôi.
Anh hai, tình hình bây giờ nguy cấp như vậy, anh còn ở đó rảnh rỗi nghiên cứu nguyên nhân sao???
Thần Nhã Hân càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng.
Những người còn lại bồn chồn nôn nóng không thôi, nhìn thế lửa ngày càng to trước mắt, nỗi tuyệt vọng như virus, bắt đầu từ Thần Nhã Hân dần lan ra đến bọn họ.
Lửa dập cũng không dập được, dịch chuyển đến nơi khác cũng không được.
Mà lửa này có lẽ thật sự là lửa thần đi, dù bọn họ có dùng thuật Hộ thể cũng không có bao nhiêu tác dụng trong việc che chắn nhiệt độ nóng bỏng kia, nên cho dù bọn họ có muốn dùng Hộ thể rồi liều mạng lao ra cũng không được.
Chẳng lẽ, bọn họ sẽ thật sự chết ở nơi này sao?
Liêu Huệ Lan đối với việc không thể sử dụng chú thuật càng thêm gấp gáp nóng nảy, lo lắng hoảng sợ cơ hồ đều chuyển hóa thành tức giận hóa liều.
Cô cắn răng, sau đó đưa tay lên, vận một lượng khí lớn rồi ném về phía ngọn lửa.
Nếu nước đã không được, vậy dùng khí thử xem!
Những người khác thấy cô làm ra động tác như vậy thì có chút sững sờ, nhưng bởi vì chưa hoàn toàn tin vào những lời Mộ Thống nói nên cũng không quá sợ hãi.
Chỉ có Mộ Thống thấy vậy sắc mặt liền biến trắng, kinh hãi chạy lại hét lên, “Đừng!!!”
Nhưng vẫn là quá muộn.
Liêu Huệ Lan đã ném quả cầu khí đó về phía ngọn lửa.
Không có gì khác biệt như ngọn sóng lúc trước, quả cầu khí vừa bay đến, không những không thể khiến cho ngọn lửa bị tạt sang hai bên mà còn khiến nó bùng lên, tựa như thứ vừa được ném vào là xăng dầu vậy.
Liêu Huệ Lan đứng cách lửa không xa, huống chi cô vừa mới quăng một quả cầu khí lớn như vậy vào phần lửa trước mặt mình, nháy mắt lửa bùng lên, cô cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa vồ tới mình.
Chín người còn lại cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa đến điếng người, trong ánh mắt Mộ Thống dường như lóe lên sự tuyệt vọng và tự trách.
Thế nhưng, cảnh tượng mà bọn họ sợ hãi lại không xảy ra.
Ngọn lửa vồ đến Liêu Huệ Lan tựa như gặp phải một tấm chắn vô hình, cứ thế mạnh mẽ tạt ra hai bên, tạo thành hình vòng cung bao quanh lấy Liêu Huệ Lan.
Tuy rằng ngọn lửa cách cô chừng một gang tay, nhưng hơi nóng tỏa ra từ nó lại vẫn kinh khủng như cũ, tựa như muốn thiêu đốt cô thành tro vậy.
Liêu Huệ Lan cho rằng mình sẽ phải chết, bây giờ đột nhiên gặp chuyện kỳ lạ này, cô tức khắc run rẩy cả người, hai chân mềm oặt ngã bịch xuống đất.
Giây sau, ngọn lửa phía trên đầu cô cũng ập xuống theo, giữ nguyên khoảng cách một gang tay với cô.
Liêu Huệ Lan lần này liền hét toáng lên, cả người run rẩy không ngừng, Mộ Thống sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng chạy lên tóm lấy tay cô kéo ra khỏi đó.
“Cậu có sao không?” Anh lo lắng hỏi cô.
Liêu Huệ Lan bị anh tác động, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh run rẩy đáp, “Kh--không… không sao…”
Hạ Băng lúc nãy còn cãi nhau với cô, nay lại không nhịn được mắng mỏ, “Sao cô phải vội vã hấp tấp như vậy chứ! Còn may là không xảy ra chuyện gì!”
Liêu Huệ Lan nhìn sang cô, mấp máy môi, rốt cuộc không nói gì, nương theo Mộ Thống cố gắng đứng dậy.
“Nhưng mà… vừa rồi tại sao lại như vậy?” Thần Nhã Hân đột nhiên mở miệng, chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Tuy rằng cô không nói rõ ràng, mọi người lại rất dễ dàng hiểu được ý cô là gì.
“Đúng vậy, tại sao ngọn lửa lại không làm tổn thương Liêu Huệ Lan?” Dương Minh Nhật lặp lại câu hỏi.
Thần Phong quay sang nhìn cô, nghiêm túc hỏi, “Lúc nãy cô có sử dụng chú thuật gì không?”
Lần đầu tiên được Thần Phong chủ động bắt chuyện, tuy biết là vì tình huống bắt buộc nhưng Liêu Huệ Lan vẫn không tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên, vội đáp, “Thần chỉ dùng thuật Hộ thể mà thôi.”
Thần Phong nghe vậy thì nhíu mày, lắc đầu tự phản bác, “Không phải, thuật Hộ thể không thể tạo thành tầng ngăn cách như vậy được…”
Nếu đúng là do thuật Hộ thể, vậy thì ngọn lửa sẽ phải bao trùm lấy Liêu Huệ Lan nhưng sẽ không làm hại đến cô, thế nhưng vừa rồi, rõ ràng là ngọn lửa đã cách cô những một gang tay.
“Hay là ngọn lửa này thực chất sẽ không tổn thương đến chúng ta?”
Thần Nhã Hân mang theo chút mừng rỡ nói, không đợi mọi người đáp lời đã tính toán thử đưa tay lại gần ngọn lửa..