Quả nhiên, sau khi truyền hết ba bình ma lực, bác sĩ kiểm tra lại, thấy thiết bị thông báo chỉ mới đầy một nửa, cô không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn qua Mộ Thống.
Thấy Mộ Thống sắc mặt bất biến tựa như đây là chuyện vô cùng bình thường, cộng thêm Hạ Băng vẫn đang trong tình trạng xấu, cô nhanh chóng bỏ nghi ngờ của mình qua một bên, truyền nốt ba bình ma lực cho Hạ Băng.
Lúc này, ba vị giám khảo cũng đã thảo luận xong, kết quả cuối cùng có chút ngoài dự đoán của đội TinhTúc.
Cứ tưởng sẽ bị xử thua, dù sao Hạ Băng và Nhất Quan cũng đã không nghe lệnh của giám khảo và trọng tài một thời gian dài như vậy; thế nhưng cuối cùng, trận đấu lại được phán hòa.
Nguyên nhân là vì Tinh Túc đã có công thiết lập một lớp bảo hộ mới, bảo vệ an toàn cho mọi người.
Ngoài ra, ban giám khảo cũng rõ Hạ Băng và Nhất Quan là bị mất khống chế chứ không phải cố ý, gọi tỉnh được hai người họ cũng là nhờ vào đội Tinh Túc.
Sau khi công bố kết quả, ban giám khảo gọi đội tiếp theo lên sân đấu.
Là Đinh Bác Thiên và Tô nhị tiểu thư.
Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ nghe vậy liền đứng dậy cùng nhau đi thẳng vào sân đấu, còn những người còn lại thì chờ đến khi Hạ Băng và Nhất Quan được chữa trị xong mới lên khán đài theo dõi bọn họ.
Trái với bốn người trước, sau khi trận đấu được bắt đầu Đinh Bác Thiên cùng với Tô nhị tiểu thư không xông lên phía trước, ngược lại đứng đó buông lời hăm dọa đối thủ.
“Lần trước hai ngươi dám sỉ nhục ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết tay!”
“Còn chưa biết là ai cho ai biết à nha,”Linh Ai Dã mỉm cười nhìn hắn, điệu bộ vô cùng ung dung.
“Hừ! Được! Vậy chúng ta cùng xem!” Đinh Bác Thiên khinh miệt cười khẩy, “Thủy Linh, ngươi ra đây cho ta.”
Vừa dứt lời, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một khối nước lớn.
Lúc đầu khối nước ấy còn không hình không dạng, sau lại dần dần biến hóa, cuối cùng biến thành thân ảnh của một người con gái.
Nếu cô gái này mà là người thật, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp, dáng người nuột nà thon thả, có lồi có lõm, cực kỳ hấp dẫn, chỉ tiếc là vì từ nước tạo thành nên ngũ quan mờ ảo, không được rõ ràng.
‘Cô gái’ nước vừa xuất hiện, tất cả mọi người tức khắc trợn mắt, hút một ngụm khí, cố gắng nhướn người ra phía trước để nhìn rõ hơn.
Ba vị giám khảo nhìn xuống sân đấu, ngón tay khẽ xoa cằm, nở nụ cười ý vị.
Thật không ngờ, kỳ thi năm nay lại có nhiều thứ lý thú đến vậy!
Cô gái nước kia, nếu bọn họ không lầm thì chính là ‘linh hồn’.
Khi một nguyên tố phép thuật có ‘linh hồn’, nó sẽ giống như một con người thật sự.
Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, nó sẽ chủ động nghĩ cách để thực hiện mệnh lệnh đó.
Nó có đầu óc, có thể suy nghĩ được nên công nên thủ như thế nào.
Tuy rằng ‘linh hồn’ và ra lệnh cho phép thuật nghe qua có vẻ giống nhau, nhưng để cho nguyên tố phép thuật có ‘linh hồn’ lại dễ hơn nhiều so với việc ra lệnh cho phép thuật, chỉ cần ngày đêm tập luyện đến một cấp độ nhất định cộng với ý chí mạnh mẽ và một chút may mắn là sẽ có thể có được.
Ra lệnh cho nguyên tố lại khác, cho đến giờ vẫn chưa ai nghiên cứu ra được phương pháp để đạt được nó.
Ngoài ra, để duy trì ‘linh hồn’ người thi triển cần phải liên tục vận dụng ma lực, còn việc ra lệnh cho nguyên tố lại cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ cần nói một tiếng, nguyên tố sẽ tự động đi thực hiện nhiệm vụ, không cần tiêu tốn ma lực.
Tuy vậy, để thật sự luyện ra được ‘linh hồn’ cũng không phải là điều dễ dàng, cả nước Andalasia số người có thể làm được điều này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ai cũng đều không nghĩ tới, tại cuộc thi dành cho học sinh này lại có thể bắt gặp được một người như vậy.
Lâm Dạ Vũ và Linh Ai Dã thấy Đinh Bác Thiên có được ‘linh hồn’ thì không khỏi bất ngờ.
Nếu không phải giữa bọn họ có thù, lúc này dù là đối thủ hai người họ cũng không ngại khen ngợi đối phương một câu.
Nhưng bởi vì mấy chuyện xảy ra trước đó, lúc này cho dù có mở miệng thì cũng chỉ là lời chế giễu mà thôi, nhất là khi Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ nhìn đến dáng vẻ đắc ý chắc thắng của bọn họ.
“Ngươi có thể luyện được ‘linh hồn’ đúng là khiến cho ta kinh ngạc.
Chỉ tiếc, lại là nguyên tố nước,” Linh Ai Dã thong thả cười nói.
Đinh Bác Thiên không hề xem trọng lời này, chỉ cho rằng cô đang mạnh miệng, vì thế nói, “Đừng nhiều lời nữa! Thủy Linh, tấn công!”
Ngay tức khắc, ‘linh hồn’ nhào đến tấn công bọn họ.
Vì có Thủy Linh mà hai người Đinh Bác Thiên vô cùng rảnh rỗi, chỉ đứng yên khoanh tay thích thú xem kịch hay.
Đương lúc nhào đến, Thủy Linh đưa tay phải ra phía trước, hàng loạt các mũi tên nước phóng ra từ lòng bàn tay cô hướng thẳng đến Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ.
Hai người nhìn những mũi tên nước trước mặt, chân cũng không động, chỉ đưa tay lên phóng ra những tia lửa trực tiếp đối đầu với những mũi tên nước kia.
Cứ bên này phóng tới thì bên kia lại phóng qua, nước lửa gặp nhau ngay lập tức hóa thành hơi nước mà tan biến.
Thủy Linh thấy chiêu này không thể đả động gì đến hai người, lập tức đổi chiêu.
Thay vì là những mũi tên nước nhọn hoắt bắn ra, lần này biến thành những lưỡi cưa sắc bén.
Lưỡi cưa xoay tròn với tốc độ cực kỳ nhanh, dư sức để cắt đôi thân người trong tình huống không phòng bị gì, tựa như lưỡi hái của tử thần phóng đến Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ.
Hai người thấy những lưỡi cưa kia thì sắc mặt cũng không thèm thay đổi, không sử dụng lửa nữa mà chuyển sang lợi dụng không khí để làm thay đổi quỹ đạo bay của chúng.
Lúc cách bọn họ tầm một mét, những lưỡi cưa đột nhiên chuyển hướng, va đập vào lớp lá chắn rồi lại bật ra, cứ bật lung tung loạn xạ trong sân đấu.
Có một cái còn bay lướt qua người của Tô nhị tiểu thư, cắt đứt một vài sợi tóc mai của cô ta.
Tô nhị tiểu thư mới đầu còn sững sờ, giây sau cảm nhận được gò má lành lạnh, sắc mặt cô ta tức khắc trở nên trắng bệch, sợ hãi hét toáng lên, quay sang vừa kinh vừa phẫn mắng Đinh Bác Thiên, cả người run rẩy, “Anh điều khiển cái kiểu gì vậy hả?!”
Thấy vẻ mặt của cô, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang ‘linh hồn’ quát, “Thủy Linh, đánh nhanh thắng nhanh! Mau kết thúc đi!”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Nhận được mệnh lệnh, Thủy Linh thay đổi phương thức tấn công, nhào đến đối đầu trực diện với Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ.
Hai tay của cô biến thành thanh kiếm, dưới ánh mặt trời, thanh kiếm nước phản chiếu lại ánh sáng chói mắt, trông sắc bén một cách kỳ dị.
Linh Ai Dã nhìn Thủy Linh, trên mặt là nụ cười thong dong tự tin, nhìn bộ dáng có vẻ như cô không hề có ý định phản công hay phòng thủ.
Mà Lâm Dạ Vũ đứng ở bên cạnh cũng đồng dạng như thế, chỉ khác một chút là ánh mắt của anh đặt trên người cô gái đang đứng kế bên mình, trong mắt là ý cười xen lẫn với tia kiêu ngạo tự hào.
Khán đài hơi xôn xao lên, tựa hồ không rõ có phải hai người họ điên rồi không mới đứng yên tại chỗ chờ chết như thế.
Lúc trước là các đòn tấn công từ xa thì thôi không nói, nhưng nay đã đổi thành cận chiến, bọn họ chẳng lẽ định chỉ dùng một chiêu Hộ thể để chống đỡ sao?
Ngay lúc mọi người đều đang hoang mang khó hiểu, một thanh âm thanh thúy bỗng từ tốn cất lên, “Đứng lại.”
Vừa dứt lời, thân hình Thủy Linh đột nhiên có chút dao động, động tác bỗng dưng khựng lại, giữ nguyên tư thế giơ kiếm đứng trước mặt Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ, tựa như mọi chuyện trước đó đều là giỡn chơi, muốn hù dọa hai người họ một chút mà thôi, đợi đến giây cuối thấy hai người họ vẫn không sợ hãi đành dừng lại vậy.
Tất cả mọi người ngồi quanh khán đài đều kinh ngạc không thôi, tiếng xôn xao phút chốc dâng lên.
Hình ảnh này, hình như bọn họ vừa thấy ở đâu thì phải?
Đúng rồi! Là lúc nãy Dương Minh Nhật cũng nói một câu như vậy, các mũi tên khí liền dừng lại, không phải sao!
Hôm nay là ngày gì vậy? Tận hai người có khả năng ra lệnh cho phép thuật? Có phải bọn họ hoa mắt rồi không??? Hay thực ra cảnh giới này cũng không khó đến vậy, tùy tiện thi đấu một chút cũng lòi ra được hai người???
Đinh Bác Thiên thấy Thủy Linh đột ngột dừng động tác thì nhíu mày, trong tâm dâng lên cảm giác bất an, nhưng hắn vẫn không muốn, cũng không dám tin tưởng, cứng miệng nói, “Thủy Linh, ngươi làm cái gì thế hả?!”
Thủy Linh ngay cả xoay người lại cũng không làm được, chỉ có thể mắt nhìn Linh Ai Dã, miệng lại trả lời Đinh Bác Thiên, “Xin chủ nhân thứ tội.
Thủy Linh thật sự cũng không hiểu tại sao, chỉ biết lời nói của cô ấy nhất định không thể không nghe theo.”
“Cái gì?!” Tô nhị tiểu thư đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên, sau đó tức giận quay sang trách mắng, “Sao anh vô dụng quá vậy?! Còn khoe khoang bản thân luyện ra được ‘linh hồn’, có ‘linh hồn’ nào lại không nghe lệnh chủ mà nghe lệnh đối thủ như vậy không chứ! Nói trận này cứ dựa vào anh, rốt cuộc tôi vẫn là phải tự ra tay!”
Linh Ai Dã nhìn cô ta đang làm ra thủ thế chuẩn bị tấn công, khóe môi hơi nhếch, thong dong ra lệnh,“Thủy Linh, tấn công cô ta.”
Tô nhị tiểu thư nghe vậy, còn chưa kịp trào phúng Linh Ai Dã nằm mơ nói mộng thì đã thấy Thủy Linh vẫn luôn bất động bỗng dứt khoát xoay người, với hai cánh tay vẫn đang hóa kiếm, xông thẳng về phía cô ta.
Sắc mặt cô ta nháy mắt trắng bệch..