Khác với loại tử khí dùng để điều khiển tâm trí Ám Khang và Ám Như Uyên, loại tử khí này là tử khí chân chính.
Thứ có hiệu quả nhất trong việc đối kháng với nó là sinh khí, nhưng Sinh thần từ sau khi hy sinh để tạo ra nhân loại thì thần vị vẫn luôn bị bỏ trống, Sinh nhi thần đời kế tiếp mãi vẫn chưa xuất hiện; cũng chính vì vậy mà thần lực của Tử thần mới càng thêm mạnh mẽ.
Ánh sáng của thần và lửa thần vẫn có thể loại bỏ nó, chỉ là mất nhiều thời gian hơn, cũng tốn nhiều thần lực hơn.
So với ánh sáng của thần, dùng lửa thần sẽ càng thêm đau đớn.
Nếu là bình thường, những người khác hẳn đã chịu đựng một lúc để đợi Âu Dương Hy hay Âu Dương Bội chữa trị cho mình.
Nhưng hiện tại đang là thời điểm nguy cấp, Tử Diệm làm ra trò như vậy hẳn cũng là vì muốn giữ chân bọn họ, vì vậy Mộc Chi Linh liền dứt khoát bảo Hỏa Thiên Vân chữa trị cho mình, để Âu Dương Hy phụ trách Mộc Quan.
Loại bỏ hết tử khí trong người Thần Phong, Âu Dương Bội thu lại ánh sáng của thần.
Cô ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của anh, tràn đậm lo âu đau lòng hỏi, “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
Thần Phong nở nụ cười nhẹ, nắm lấy bàn tay cô đáp, “Không sao cả, một lát nữa sẽ tốt hơn thôi.”
Âu Dương Hy là Quang thần, tốc độ loại bỏ tử khí so với Âu Dương Bội tất nhiên là nhanh hơn nhiều.
Lúc này bà vừa vặn chữa trị cho Mộc Quan xong, nhìn qua phía con mình thì bắt gặp hình ảnh này, trong lòng nhất thời ngổn ngang, nhưng nhiều nhất vẫn là thương tiếc, áy náy và đau lòng.
Bà thở dài, thu lại ánh mắt, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên.
Sau khi Mộc Chi Linh được Hỏa Thiên Vân giúp loại bỏ tử khí thì tiếp tục xem tình huống của Thủy Ai Dã, Thổ Dạ Vũ và Phong Minh Nhật.
Bởi vì đã xem cho Tình Băng trước đó, lúc này xem cho ba người còn lại bà cũng biết được phương hướng và mấu chốt vấn đề nằm ở đâu hơn, không tốn bao lâu đã nắm rõ được tình hình của bốn người.
Bà đứng lên, nhìn bốn vị phụ huynh của bốn người họ, không biết là nên mừng hay lo nói, “Bọn họ đều không có việc gì, lý do bị bất tỉnh tôi đoán hẳn là vì đã bị lạc vào ảo cảnh.”
Lời này vừa dứt, bốn người họ quả nhiên trước nhất thở phào một hơi, sau đó lại lo âu nhíu mày.
Không cần nghĩ cũng biết, ảo cảnh chắc chắn là do Tử Diệm làm ra.
Lạc vào trong ảo cảnh, tuy rằng sẽ không gây thương tổn lên thân thể, nhưng lại tổn hại đến tinh thần.
Ở trong ảo cảnh càng lâu thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, mà muốn thoát ra được thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân người đó.
Bọn họ không thể làm gì để giúp con mình, chỉ có thể tin tưởng và chờ đợi bọn nhỏ tự mình nhận ra và thoát ra.
Âu Dương Hy suy nghĩ một chút, cuối cùng nói với mọi người, “Hiện tại chúng ta cũng không thể giúp gì được cho bọn nhỏ, chỉ đành phải dựa vào chính bản thân bọn nhỏ mà thôi.
Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục lên đường đi, nếu khi đến đó bọn nhỏ vẫn chưa tỉnh lại thì chúng ta sẽ lập một phong ấn không gian cho bọn nó.”
Bà lại quay sang nhìn Phong Bạch Hạo, “Bạch Hạo, cậu mang chúng ta bay đi.
Đằng nào hắn ta cũng đã phát hiện ra chúng ta, không cần phải giấu giếm nữa.”
Mọi người đều không phản đối, nhanh chóng làm theo ý kiến của bà.
Tử Diệm lúc trước ra tay là vì muốn giữ chân bọn họ.
Tuy là giữ không được bao lâu, nhưng hắn cũng không tính lại làm ra động tác gì nữa.
Đơn giản một điều, hắn đã dùng đến ảo cảnh và tử xà cũng không thể ngăn cản, vậy thì chả còn gì có thể ngăn cản bọn họ nữa cả.
Huống chi, hắn giữ chân bọn họ là vì muốn kiếm thêm thời gian tích tụ thần lực, nếu bây giờ cứ cố đấm ăn xôi tiêu hao thần lực để giữ chân bọn họ được có vài phút thì mất nhiều hơn được.
Cho nên, cả đoạn đường còn lại, mọi người đều không gặp phải chuyện gì nữa.
Bốn người bị rơi vào ảo cảnh cũng không để mọi người phải lo lắng cho mình lâu.
Mới đi được nửa đường, bọn họ đã lần lượt tỉnh lại.
Tỉnh lại trước nhất là Tình Băng.
Cô được Mộc Quan cõng ở trên lưng, dù sao thì việc di chuyển cũng là dựa vào người khác nên có cõng cô cả quãng đường dài cũng không mệt nhọc gì.
Khi cô vừa tỉnh lại, Mộc Quan liền biết.
Anh đem cô đặt xuống, thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt hoảng loạn sợ hãi của cô, trái tim Mộc Quan co thắt một trận.
Anh ôm cô, bàn tay đặt sau lưng cô dịu dàng vỗ về, nhẹ nhàng chậm rãi hôn khắp khuôn mặt cô trấn an, “Băng Nhi, không sao cả, không có chuyện gì, không cần sợ…”
Tình Băng rốt cuộc tỉnh táo lại, ôm lấy anh khóc òa lên.
Tình Khải thấy cảm xúc của cô không ổn, sốt sắng tiến lại giúp cô bình tĩnh lại.
Vốn định hỏi han tình hình, không ngờ lúc này Thủy Ai Dã và Thổ Dạ Vũ cũng lần lượt tỉnh lại.
Phản ứng của hai người họ giống Tình Băng như đúc, Tình Khải chỉ đành trước nhất giúp bọn họ bình ổn lại cảm xúc.
Sau khi cả ba người đều bình tĩnh trở lại, mọi người mới biết được bọn họ đã phải trải qua những gì trong ảo cảnh.
Tuy là không giống y nhau từ đầu đến cuối, nhưng nhìn chung thì ảo cảnh của ba người họ đều giống nhau, đều là đến Tử vực, chiến đấu với Tử Diệm, sau đó tận mắt nhìn thấy những người thân, bạn bè và người yêu của mình lần lượt ngã xuống.
Cảnh tượng này còn không phải chỉ diễn ra một lần, mà lặp đi lặp lại.
Sau khi trả qua một vòng ảo cảnh lần thứ nhất, bọn họ đều cho rằng mình đã tỉnh lại nên ai nấy đều ôm tâm tình may mắn.
Thế nhưng sau đó, mọi chuyện lại diễn ra như vòng ảo cảnh thứ nhất, bọn họ tận mắt chứng kiến mọi người thay phiên nhau ngã xuống, đau đớn thống khổ đến tuyệt vọng lại không có cách nào ngăn cản.
Sau khi vòng ảo cảnh thứ hai kết thúc, bọn họ một lần nữa tỉnh lại, cho rằng trước đó bản thân là nhìn thấy trước được tương lai, bắt đầu cố gắng làm đủ mọi cách để ngăn cản sự việc xảy ra.
Nhưng cuối cùng, mọi người vẫn là bằng vào cách này hoặc cách khác mà rời xa bọn họ.
Chỉ đến khi bọn họ ý thức được tất cả chỉ là ảo cảnh, và tin tưởng vào suy nghĩ ấy, bọn họ mới thật sự tỉnh lại.
Lúc ba người đang kể lại thì Phong Minh Nhật cũng tỉnh.
So với ba người họ, phản ứng của anh không kích động đến vậy, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Tuy là không òa khóc một cách hoảng loạn hay vui mừng, nhưng sắc mặt anh lại nhợt nhạt cực kỳ, trong ánh mắt cũng toàn là hoảng hốt, thậm chí còn xen lẫn cả tia mịt mờ và mông lung.
Phong Bạch Hạo và Tình Khải ở bên cạnh anh, một người thì lo lắng hỏi han, một người thì giúp anh xoa dịu lại cảm xúc.
Ba người Tình Băng kể xong thì bên này Phong Minh Nhật cũng đã bình ổn lại.
Mọi người thấy vậy mới dám quay sang hỏi han tình hình của anh.
“Minh Nhật, cậu thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Âu Dương Bội lo lắng hỏi.
“Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là ảo cảnh mà thôi, cậu đã thực sự thoát ra rồi,” Thủy Ai Dã thân là người tự trải nghiệm qua đồng cảm trấn an.
Phong Minh Nhật khẽ gật đầu, cố gắng áp xuống hoang mang rối loạn trong lòng mình lúc này, gượng cười trấn an mọi người, “Tớ không sao, các cậu đừng lo lắng quá.”
“Cậu nhìn thấy ảo cảnh gì vậy? Có phải cũng giống như bọn tớ không?” Tuy là đã được Tình Khải giúp, những gì bọn họ đã phải trải qua trong ảo cảnh vẫn quá mức thống khổ và tuyệt vọng.
Dư âm hiện vẫn còn đọng lại, cho nên Thổ Dạ Vũ mới hỏi câu này, dù sao thì có người chia sẻ và hiểu được bản thân đã trải qua những gì luôn tốt hơn là phải trải qua đau thương một mình.
Phong Minh Nhật nghe câu hỏi này, cơ thể hơi cứng lại đôi chút.
Anh gượng cười, gật đầu nói, “Ừm.”
Thấy anh không có ý nói tiếp, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi kể cho bốn người về những chuyện đã xảy ra khi bọn họ bất tỉnh, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì được mang bay, Phong Minh Nhật nhất thời rảnh rỗi, đầu óc liền không khống chế được mà nghĩ về cảnh tượng mình nhìn thấy trong ảo cảnh kia.
Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía một người.
Tỉnh dậy giữa chừng nên anh có nghe được ba người còn lại nói về ảo cảnh của bọn họ, về tính chất thì ảo cảnh của anh cũng giống như họ, đều là một vòng lặp mà ở trong đó, anh phải chứng kiến cảnh mọi người lần lượt chết đi.
Nhưng mà, so với ba người họ, ảo cảnh của anh vẫn có sự khác biệt.
Ngoại trừ lần đầu tiên, từ vòng lặp thứ hai, anh bắt đầu cố gắng ngăn cản ‘tương lai’ xảy ra.
Khác với bọn họ dù thế nào cũng không thể ngăn cản, anh thật ra có thể.
Không phải chỉ một hai người, mà là tất cả, anh thành công ngăn cản tất cả mọi người không bị Tử Diệm trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết; duy chỉ có một người, chỉ có cô, dù anh có làm thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Ở mọi vòng lặp lại, anh đều phải chứng kiến cảnh cô chết đi.
Mỗi lần thấy cô ngã xuống, trái tim anh liền giống như đã ngừng đập, giống như không thuộc về anh nữa.
Nơi đó trống rỗng đến làm người hoảng hốt, khiến anh sợ hãi, khiến anh chết lặng, khiến anh đau đến tê tâm liệt phế hít thở không thông.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi ấy như con quái thú dần dần nuốt chửng lấy anh, khiến cho tinh thần anh tựa như hỏng mất.
Tại sao lại là cô chứ? Tại sao ảo cảnh lại chọn cô làm vũ khí để tra tấn anh?
Và tại sao… cô lại có sức tác động đến anh lớn như vậy?
Có lẽ là do ánh mắt anh quá rõ ràng, Thần Nhã Hân quay đầu nhìn qua.
Phong Minh Nhật hốt hoảng, vội vàng đánh ánh mắt đi..