Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Hàn Bách Tân bị viễn thị, vì vậy lúc Chu Yến vẫn đang còn quay xung quanh để tìm kiếm người thì hắn đã nhìn thấy cô rồi.

Hắn tiến gần đến từ phía sau, nhưng mà thiếu niên bên cạnh Chu Yến rất nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, vừa muốn gọi người, thì Hàn Bách Tân đã ra hiệu bằng ánh mắt với Hàn Nặc Đông, ý của hắn chính là muốn tạo bất ngờ cho Chu Yến.

Hàn Nặc Đông nhướng mày, bĩu môi giống như châm chọc, sau đó quay mặt sang chỗ khác, không quên đeo khẩu trang của mình lại.

“Nhớ anh hay không?” Hàn Nặc Đông dang hai tay ôm lấy Chu Yến, quả nhiên Chu Yến rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Hàn Bách Tân thì cô lại mỉm cười, quay người lại nhìn hắn.

“A….

Mới đi có mấy ngày mà anh đã gầy đến như vậy…”

“Haiz, anh bị cảm, nhiệt độ phương Bắc giảm.”

Hai người ôm nhau nói chuyện một lúc, Chu Yến lại dơ tay vuốt ve tóc và mặt hắn, ít nhiều cũng là giả vờ thân mật để người kia xem.

Mặc dù người kia chẳng nhìn về bên này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi, hàng lông mày bên dưới mũ lưỡi trai màu đen nhíu chặt lại, cậu ho khan hai tiếng.


“Này, hai người có cần con xách hành lý cho không đấy!”

Lúc này Hàn Bách Tân mới chịu buông tay ra, dồn sự chú ý của mình lên đứa con trai, nghiêm túc nhìn cậu.

“Chân của con đã khá hơn chưa?”

“Vẫn chưa tàn phế đâu bố.” Hàn Nặc Đông trả lời lạnh như băng, cậu đi đến đẩy chiếc vali của Hàn Bách Tân, sau đó đi về phía trước.

“Lăn lộn cả một tuần mệt mỏi, không bằng ở nhà ngủ nhiều hơn một chút, để anh đi gọi xe rồi chúng ta cùng về.”

“Em làm sao có thể ngủ được, con trai của anh chẳng có lòng chút nào.” Chu Yến mỉm cười.

Đột nhiên tiểu Hàn đi đằng trước quay đầu lại nhìn cô, khẩu trang màu đen che cả khuôn mặt chỉ lộ ra hai con mắt, cậu rùng mình một cái.

Chu Yến không hề nhìn cậu, cô chỉ chăm chú thưởng thức lão Hàn.

“Tất cả mọi việc đều thuận lợi phải không anh? Bên đó ăn uống có ngon miệng không?”

“Khụ, anh phải đích thân đến để đòi tiền nhóm người đó thì bọn họ mới chịu trả, nhưng vẫn khá thuận lợi.

Người phương Bắc đều uống được rượu, cũng chẳng ăn được bao nhiêu, toàn thấy uống rượu không à.”

Chu Yến nhíu mày hỏi, “Anh có thể chịu đựng được sao?”

“Yên tâm, anh vẫn lo được.”

“Uống rượu hại gan, anh nên để ý hơn một chút.”

“Anh không sao đâu, còn em thế nào? Ở nhà đã làm cái gì vậy?”


“Dĩ nhiên là làm việc rồi, mua đồ ăn nấu cơm…”

Hàn Bách Tân nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hắn hỏi.

“Nặc Đông có làm cho em lo lắng không?”

Trong lòng của Chu Yến lộp bộp một chút, cô có cảm giác lời này của Hàn Bách Tân ẩn chứa sự dò hỏi, cũng có thể do cô quá mẫn cảm, cô chỉ cảm thấy trên mặt Hàn Bách Tân không hề có ý cười, đôi mắt đen đến mức không nhìn ra một chút ánh sáng nào.

“Ha ha, không có đâu, thằng bé rất ngoan.” Cô cụp mắt xuống sau đó ánh mắt lại chuyển tới bóng dáng của người đang đi đằng trước… Hàn Nặc Đông đi rất nhanh, lúc này cậu đang khiêng va li lên cốp xe taxi.

“Nó đang bị thương như vậy chắc ở nhà cũng làm phiền em không ít, em không cần nói anh cũng biết, à tuần trước nó phải thi, nó có đến trường học không vậy?”

“Có chứ.”

“Ừm, vẫn còn thành thật.”

Khi hai người đi đến gần thì cũng không nói chuyện về Hàn Nặc Đông nữa, bọn họ cùng lên xe trở về nhà.

Chu Yến muốn đón gió tẩy trần cho Hàn Bách Tân, nên giữa trưa bọn bọ đặt bàn ở một nhà hàng Hồ Nam cạnh đó, Hàn Nặc Đông không đi, hai người ăn thì có chút nhàm chán vì vậy bọn họ thương lượng mời mẹ của Chu Yến, em trai Chu Lỗi và bố mẹ của Hàn Nặc Đông đến để góp vui.

Vì thế mà chầu ăn này trở thành buổi tụ họp gia đình, ăn mất nửa buổi chiều mới xong bữa.


Khi hai người họ về đến nhà, Hàn Nặc Đông vẫn chưa trở lại, Hàn Bách Tân vội vàng cởi quần và áo sơ mi muốn ôm lấy Chu Yến.

“Đúng lúc con không có ở nhà, hai chúng ta lại được tự do.”

Chu Yến né tránh hắn, cô đi đến chỗ đặt va li để lấy quần áo bẩn ra.

“Tại sao đi một chuyến trở về liền gấp gáp như vậy, anh đi nghỉ ngơi cho tỉnh rượu trước đã, em đi giặt sạch đống quần áo này!”

“Anh không thể không vội sau khi nhìn thấy em!”

Vốn dĩ Hàn Bách Tân không cảm thấy mệt mỏi, buổi sáng hắn còn hứng thú bừng bừng nghĩ đủ mọi cách để ăn Chu Yến, nhưng người còn chưa kịp ăn đã phải đi ăn tiệc, khó tránh khỏi sẽ uống một chút rượu, mà khi uống rượu thì lại tổn hại đến tinh thần.

Bây giờ về nhà nằm ở trên giường ấm áp như vậy, hắn có chút mệt mỏi, ánh mắt díp lại, hắn thấy Chu Yến vẫn đang bận rộn, nên cũng trở mình ngủ thiếp đi.

Chu Yến đang ở phòng giặt quần áo ngoài ban công, tiếng mặt giặt kêu lên rầm rầm rất ồn ào, vậy nên khi có người đi đến, cô cũng không nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận