Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


"Cô có phải là chị của Chu Lỗi không?"

Chu Yến mỉm cười: "Thì ra ngài từng dạy Chu Lỗi!"

Chủ nhiệm lớp cũng cười: "Tôi không dạy cậu ấy, nhưng mà năm ngoái, cậu ấy đánh nhau với người ta là tôi đưa đi bệnh viện.

Sau này cô còn đến trường đưa tiền cho tôi."

Chu Yến nhớ tới lúc ấy Chu Lỗi kéo bè kéo lũ đánh nhau với một đám học sinh trường thể thao ở cổng trường.

Cái đồ ngốc ấy bị người ta đánh cho một gậy vào đầu, người liền ngã lăn ra mặt đất.

Đám học sinh kia đều tưởng là người chết rồi, bị dọa sợ chạy hết.


May mắn có một giáo viên đi qua vội vàng bắt xe đưa người tới bệnh viện mới được cứu kịp thời.

Chu Yến nghĩ, Hàn Nặc Đông kia còn không làm cô mất mặt, em trai nhà mình thì lại gây ra chuyện, cô chỉ có thể xấu hổ gật đầu: "Tôi còn phải cảm ơn cô giáo lần trước đã giúp đỡ kịp thời."

Chủ nhiệp lớp quan sát Chu Yến, có chút ngạc nhiên: "Cũng thật là trùng hợp, năm nay cô lại thành phụ huynh của Hàn Nặc Đông.

Chu Yến không cười nổi, đành phải thuận theo mà hỏi: "Biểu hiện của Hàn Nặc Đông vẫn tốt chứ ạ?"

"Kết quả lần thi này cũng không tệ, nhưng trạng thái học tập thì cũng chưa biết được.

Kiểu như này tôi cũng gặp nhiều rồi, bình thường thì kết quả cũng tốt, nhưng đến giai đoạn chạy nước rút thì không nói trước được...!Đợt trước cậu ấy bị gãy chân không tới được, lúc cậu ấy trở lại tôi vừa nhìn ánh mắt của cậu ấy liền biết là không được rồi, tư tưởng tan rã rồi...

Giáo viên luôn bị chút bệnh nghề nghiệp, một khi đã bắt đầu nói thì liền dông dài mãi không xong: "...Vào môn học mà cậu ấy không có hứng thú thì sẽ trộm đọc sách khác, tôi đã tịch thu của cậu ấy mấy lần rồi, nhưng vẫn còn tiếp tục.

Nếu không phải do thành tích của cậu ấy vẫn tốt, thì tôi đã sớm mời phụ huynh đến rồi."

Chu Yến cười gượng: "Làm phiền cô rồi."

"Haizz, tôi nói cho cô biết, tôi chủ nhiệm lớp này rất hao tổn tâm tư.

Người khác thì tôi không nói, nhưng Hàn Nặc Đông thì vẫn thuộc dạng có hi vọng thi đỗ đại học.

Hồi đấy lúc phân khoa tôi có nói với bố của cậu ấy, đây là một hạt giống tốt, văn học và lịch sử đều mạnh, khả năng ghi nhớ nhanh, số học cũng tốt, vào ban xã hội cũng vẫn xem như có lợi thế...!Bố của cậu ấy nói với tôi, tất cả đều theo sắp xếp của cô giáo, dù sao nữ sinh của ban xã hội nhiều như vậy, tương lai con của anh ta cũng không lo không tìm được người yêu, lời này cũng không sai, nhưng mà bây giờ đã muốn tìm đối tượng thì có phải là hơi sớm rồi không?

Chu Yến có thể đoán được lúc Hàn Bách Tân nói những lời này đại khái là đang dự tính đến chuyện cho Hàn Nặc Đông đi nước ngoài.


Cô bất đắc dĩ nói: "Đúng là những lời anh ấy hay nói."

Chủ nhiệm lớp bĩu môi: "Tôi thấy cậu ấy thường ở cùng một chỗ với Tiêu Đan của lớp chúng tôi, là phụ huynh thì các người nghĩ thế nào?"

Nghĩ thế nào? Cậu ấy đang hẹn hò với Tiêu Đan à?

Chu Yến có chút choáng váng, chủ nhiệm lớp nhíu mày nói: "Sau khi thi đại học thì sẽ đi nước ngoài à?"

Liên quan đến tương lai của Hàn Nặc Đông, Chu Yến cũng không dám nói trước, cô chỉ có thế trả lời cứng nhắc: "Chuyện này tôi còn cần thương lượng với bố của cậu ấy."

Chủ nhiệm lớp thở dài một tiếng, dịch sát lại gần Chu Yến, nhỏ giọng: "Tôi nói với cô chuyện này, cái này tôi chưa từng nói với bất kỳ ai.

Lúc mới vào học kỳ này, Hàn Nặc Đông lập ra một nhóm nhỏ dạy tự sát ở trong trường, nhóm này chuyên truyền đạt cho học sinh cấp ba thắt cổ với cắt cổ tay như thế nào, thỉnh thoảng cậu ấy còn tự mình làm mẫu.

Có người báo cáo với tôi, tôi đi tìm cậu ấy nói chuyện thì cậu ấy không thừa nhận, nhưng mà tôi biết cậu ấy có thể làm ra những chuyện như vậy."


Chu Yến nhớ tới vết thương trên cổ tay của Hàn Nặc Đông, trong lòng run lên, giọng nói cũng có chút run: "Cô nói là cậu ấy dạy người khác tự sát như thế nào sao? Tự mình biểu diễn?"

"Cũng không khác lắm, quản lý một nhóm khủng bố như thế là không được.

Tôi nói cho cô biết, những chuyện cậu ấy làm nếu để trường học biết được thì cậu ấy sẽ bị xử lý.

Chu Yến nuốt khan, giọng nói trầm thấp của cậu thiếu niên vẫn văng vẳng bên tai.

"Có một số người thực sự đáng chết.

Cuộc sống vô nghĩa, tầm thường giống như giòi bọ của xã hội, lặp đi lặp lại, rồi lại sinh ra một đám phế vật vô dụng.

Mỗi ngày cuộc sống đều như sâu kiến nhưng lại tự mãn, bọn họ không có suy nghĩ độc lập, đi theo người khác, không có tín ngưỡng, chỉ cố chấp mê muội với vật chất và dục vọng...!Mà con cảm thấy người đã giết những kẻ này cũng không nên bị trừng phạt, Thượng Đế muốn tiêu diệt con người cũng là có chọn lọc, những người bị chọn trúng này cũng chỉ có thể tuân theo ý trời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận