Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Vừa hát xong một bài, Chu Lỗi xoay người lại nói.

“Hai người đang thì thầm cái gì vậy?”

Vì cậu ấy nói vào mic nên giọng nói rất to, Chu Yến giật mình hoảng sợ, cô nhìn người em trai này của mình đã uống đến say khướt, hiện tại còn không ngừng lắc đầu đến gần, một hai phải chen vào giữa cô và Hàn Nặc Đông để ngồi, Hàn Nặc Đông ngồi yên không di chuyển, thấy vậy Chu Yến đành phải ngồi dịch sang bên cạnh, để cậu ấy ngồi vào, cái mông to lớn của Chu Lỗi hạ xuống đã làm phiền đến Hàn Nặc Đông, cậu đứng lên nói.

“Bài hát tiếp theo để con hát cho dì nhỏ nghe.

Dì nhỏ, dì nghe cho kỹ nha.”

Chu Yến còn tưởng rằng cậu sẽ hát mấy bài hát cuồng bạo mà cậu thường nghe, nhưng cậu lại chọn bài hát “Yellow” của Coldplay.

….

“Do you know? Em có biết

You know I love you so.

Biết rằng anh yêu em đến nhường nào

You know I love you so.

Em hiểu tình cảm mà anh dành cho em mà.

I swam across.


Trái tim đã sớm hướng về em

I jumped across for you.

Vội vàng muốn chạy như bay đến trước mặt em rồi lại lùi bước.

Oh what a thing to do.

Không biết làm thế nào để tới gần em.

Cause you were all yellow.

Vì em rực rỡ như sắc vàng.

Look at the stars.

Nhìn những vì sao kia đi em.

Look how the shine for you.

Chúng đang tỏa sáng cho mình em.”

Hàn Nặc Đông hát cho Chu Yến nghe, dường như không thấy phụ đề, nhịp điệu, giai điệu, nhưng những câu hát đều chính xác giống như đang hát bài hát của bản thân.

Ánh sáng nhu hoà chiếu vào mặt cậu, dưới vầng sáng màu vàng đó đôi mắt của cậu nhìn như hai ngôi sao, chỉ loé lên với một mình cô, say sưa chân thành, men say kéo dài.

Chu Yến cảm thấy mí mắt của mình bị độ ấm của ánh sáng kia đốt cháy, cô vội vàng cụp mắt xuống, tim đập thình thịch hỗn loạn, chỉ còn giọng hát khàn khàn vẫn vang lên bên tai, giống như mật ngọt rót vào trong tim, Chu Yến lùi vào trong bóng tối để thú nhận sự thành kính…

Chu Yến a, Chu Yến, hormone trên người cậu có bệnh, cậu không có trái tim, phát điên, đầu óc không tỉnh táo, nhưng cô không thể dao động.

Tuổi trẻ của thiếu niên vẫn còn da diết, thanh xuân ngắn ngủi đẹp đẽ, nếu có duyên trời định sẽ cùng nhau già đi, chớ tự đi tìm phiền não!

Chu Yến lơ đãng liếc nhìn Chu Lỗi đang ngồi bên cạnh, cậu ấy đã uống nhiều đến mức mơ hồ, vì vậy nhìn phụ đề tiếng Anh càng mất nhiều công sức.

Nhưng thật ra cậu ấy cũng chẳng chú ý đến ca từ của bài hát, ánh mắt chỉ biết dại ra nhìn chằm chằm vào màn hình MV.

Một lát sau, cậu ấy mới phản ứng lại, vỗ đùi chỉ vào Hàn Nặc Đông cười mắng.

“Hàn Nặc Đông, con mẹ nó, cậu dám mắng chị gái của tôi vàng!”

Chu Yến suýt chút nữa thì sặc một ngụm nước, cô nhìn sắc mặt của Hàn Nặc Đông khẽ thay đổi, cậu trừng mắt mắng.

“Cậu chỉ là cái đồ thất học, đừng có nói chuyện với tôi.”


Chu Yến mỉm cười cắt ngang, “Được rồi, hát hay lắm, bài tiếp theo bài tiếp theo đi.” Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, là Hàn Bách Tân gọi điện đến.

Đúng lúc cô đang muốn ra ngoài đi dạo một lúc, vì vậy cô đã ra ngoài hành lang nhận điện thoại.

“Bách Tân.”

“Chơi có vui không?”

Chu Yến bật cười, “Nào có, em chỉ chơi đùa với hai đứa nhóc một chút thôi.”

“Ừm, anh đang ở cửa rồi, đi ra đi thôi, đừng chậm chạp quá, anh sẽ không yên tâm.”

Giống như một buổi lễ hội hoá trang còn đang dang dở, bọn nhỏ vẫn còn đang chơi ở trong công viên trò chơi thì người lớn đã kịp thời xuất hiện, đã đến lúc phải chào tạm biệt nhau, mọi chuyện đều phải hạ màn kết thúc.

Chu Yến thu lại ý cười, nói.

“Được, bọn em đi ra ngay đây.”

Buổi tụ tập nhanh chóng kết thúc, Hàn Nặc Đông đã không muốn nhịn Chu Lỗi nữa, nhưng khi đi ra cửa nhìn thấy hai vợ chồng đoàn tụ, cậu lại rầu rĩ không vui.

Sau khi lên xe một lúc lâu cũng chẳng nói lời nào, chỉ đeo tai nghe vào sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Lỗi có nói với cậu vài câu, cậu cũng chẳng thèm trả lời.

Chờ Chu Lỗi đi rồi, Hàn Bách Tân nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi.

“Dì nhỏ nói bài kiểm tra lần này của con không tệ nên đưa con đi ăn nhậu chơi bời, tại sao nhìn con giống như chẳng có chút vui vẻ nào vậy?”

Hàn Nặc Đông nghe được nhưng vẫn giả vờ không nghe, Hàn Bách Tân cao giọng.

“Bố đang hỏi con đấy! Con bị câm hay mà bị điếc?”

Chu Yến quay đầu lại nhìn cậu, lúc này Hàn Nặc Đông mới quan tâm đến vấn đề này, cậu tháo tai nghe xuống, nói.


“Sao ạ? Lúc nãy con đang đeo tai nghe, bố nói gì vậy ạ?”

Hàn Bách Tân cảm thấy rất nhàm chán, hắn không kiên nhẫn nói.

“Con cứ nghe tai nghe đi.”

Ánh mắt của Hàn Nặc Đông dừng mại trên mặt Chu Yến, ở nơi tối tăm nhất cậu khẽ hỏi.

“Hôm nay dì nhỏ chơi có vui không?”

“Cũng không tệ lắm, nhìn hai đứa vui vẻ là dì cũng thấy vui vẻ rồi.” Cô qua loa lấy lệ như vậy nên Hàn Nặc Đông cũng không để bụng, cậu chỉ ngâm nga lại bài hát đó một lần nữa, giống như cậu đang âu yếm người khác, cũng chẳng hướng về ai, dường như chẳng có liên quan gì đến cô cả…

“Look at the stars.

Nhìn những vì sao kia đi em

Look how they shine for you.

Chúng đang tỏa sáng vì em kìa.”

Trong xe không có lời nhạc, chỉ có thiếu niên kia đang nhỏ giọng ngâm nga, nhưng thật ra nghe rất rõ ràng, những câu hát thấm vào tận trái tim.

Chu Yến cắn móng tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen kịt kia hình như có một vì sao, như ẩn như hiện, rất nhanh đã không nhìn thấy được nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận