Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Thật ra Hàn Nặc Đông dạy cô rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn hay nhân cơ hội đó để lợi dụng cô.

Tay của Chu Yến nắm chặt tay cậu, ngoài lạnh trong nóng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, rõ ràng đang trong trạng thái “đi trên lớp băng mỏng.” Đứng ở trên băng đã không dễ mà trượt lại còn khó hơn, sợ không cẩn thận một cái là có thể ngã dập mông, nhưng cô không sợ đau, cái mà cô sợ chính là bị Hàn Nặc Đông cười nhạo.

“Được rồi, con cứ để dì ở vịn theo lan can thôi, con cứ như vậy dì không dám…”

“Yến, dì đừng căng thẳng quá, trước tiên phải giữ thăng bằng trái phải, trượt bằng một chân thử xem.”

Một tay của Hàn Nặc Đông ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay của cô, tư thế này giống như hai người đang khiêu vũ, Chu Yến cảm thấy hơi khó xử, vừa muốn tránh thoát, nhưng suýt chút nữa lại ngã nhào xuống.

Hàn Nặc Đông ôm lấy cô để cô giữ thăng bằng sau đó kéo cô vào lồng ngực, dán lên tóc cô cười khúc khích.

“Dì sợ con bắt nạt dì à… Làm sao con dám lợi dụng không có người ở đây chứ.”

Nhưng thật ra, cậu đã lợi dụng không có người ở đây để hôn lên mặt cô, giống như vô tình đụng phải.

Chu Yến muốn đẩy cậu ra nhưng lại không dám, cuối cùng cô đành để mặc cậu hôn.


“Này, không phải con dạy dì trượt sao, con cứ ôm dì như vậy thì dì học thế nào được!”

Hàn Nặc Đông bất đắc dĩ đành phải buông cô ra, nhưng cậu vẫn kéo tay cô xoay một vòng, suýt chút nữa Chu Yến bị văng ra ngoài, cô sợ đến mức hét lên một tiếng.

Hàn Nặc Đông cười lớn, tiếp tục kéo cô trượt từ từ, nhìn thấy cô đã dần có kinh nghiệm, cậu liền cổ vũ nói.

“Nhìn xem, cũng không khó lắm đúng không?”

Cô còn tưởng rằng cậu muốn buông tay, nên vẫn giữ chặt lấy cậu.

“Con chậm lại một chút, chậm một chút…”

“Đừng lo lắng, với tốc độ này của hai chúng ta có té ngã cũng không bị thương nặng được.”

“Chân cẳng của con chưa nhanh nhẹn lắm, đừng để té ngã một lần nữa.”

Hàn Nặc Đông mỉm cười, “Chỉ cần dì không bị ngã là được.”

Cuối cùng Chu Yến cũng trượt đến được cạnh lan can, cô cúi người nắm chặt không buông.


“Không được, dì phải dừng lại một chút đã.”

Hàn Nặc Đông cũng không ép cô, cậu ngồi xuống chỗ bên cạnh cô sau đó dựa người vào lan can, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn những người trong sân trượt băng, nụ cười trên mặt biến mất, lại khôi phục dáng vẻ kiêu căng lạnh nhạt thường ngày, đôi mắt đen láy dại ra, giống như cái gì cũng không thể khơi dậy được hứng thú của cậu.

Chu Yến nói, “Nhìn xem, con cái gì cũng biết, ưu tú đến vậy, đọc rất nhiều sách, biết viết biết vẽ, có khí chất hơn người, vậy còn cái gì để con phải chán ghét như vậy.

Mặc dù thế giới này không rực rỡ sắc màu nhưng chúng ta luôn tìm thấy những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống này.”

Hàn Nặc Đông liếc mắt nhìn cô, cậu mỉa mai.

“Tại sao vừa đi họp phụ huynh có một lần mà khi trở về dì đã muốn rót canh gà cho con, bị cô giáo lớp con tẩy não? Chắc chắn cô ta đã nói cái gì đó.”

“Dì chỉ muốn tâm sự cùng với con, muốn hiểu con hơn mà thôi.”

“Ha ha, sao vậy, dì định yêu con sao?”

Chu Yến nghẹn lại, Hàn Nặc Đông lại châm biếm.

“Dì không cần phải sống chết muốn khuyên con, cũng đừng nghĩ đến việc lúc nào cũng dạy dỗ con, dì là người biết rõ nhất cái gì có thể làm con sung sướng.” Khi nói ra lời này, cậu liếc nhìn Chu Yến đang ngả người về phía sau, bỗng nhiên cậu dí sát vào người cô, nói thầm một tiếng.

“Đêm nay 12 giờ, chờ ông ấy ngủ say rồi thì dì đến phòng của con, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự, nếu dì không đến con sẽ qua tận giường tìm dì.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận