Chơi 3P cần phải cẩn thận, bắn vào bên trong sẽ gây ra rất nhiều rủi ro.
Không ngờ sắp kết thúc rồi mà Kỳ Trung Thái lại dám làm ra điều kinh khủng như vậy, thử hỏi anh có phải là một người thâm độc tàn nhẫn hay không?
Kỳ Anh Hàn trực tiếp kéo người đàn ông đang nằm trên người của mình xuống, không khách khí hét vào mặt Kỳ Trung Thái.
“Chú nhỏ, chú điên rồi!”
Kỳ Trung Thái ngửa người ra đằng sau thở hổn hển, anh kéo quần áo ở bên cạnh để che lại cơ thể của mình, vẫn ưu nhã, bình tĩnh nhìn cặp anh em đang đứng ở trước mặt mình…
Kỳ Anh Hàn ghé vào giữa hai chân của Kỳ Hạnh Trinh moi móc hoa huyệt, Kỳ Hạnh Trinh đã không còn sức lực, cả người đỏ bừng, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt khép lại, tê liệt ngã xuống sô pha, hoa huyệt non mềm giữa hai chân đã sưng lên đỏ ửng, vừa nhìn đã khiến người ta vừa đau lòng vừa muốn tiếp tục chà đạp.
Kỳ Anh Hàn vô cùng tức giận, hùng hùng hổ hổ.
“Con mẹ nó, chú có bệnh à, đi mà làm cũng mấy con quỷ già đi! Chơi đến mức đó, lỡ làm em ấy mang thai thì làm sao bây giờ?”
Tình dục chính là như vậy, một khi con người đã nhìn rõ sự xấu xa trong dục vọng của nhau, bọn họ sẽ không còn tôn trọng nhau nữa.
Lúc này Kỳ Anh Hàn đã sớm quên thân phận hậu bối trong nhà họ Kỳ, dù sao địa vị của người đứng trước mặt cũng cao hơn anh ta, là chú họ của anh ta.
Kỳ Trung Thái mặc quần vào, sau đó đi đến trước mặt Kỳ Hạnh Trinh, cúi đầu sờ lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nhẹ nhàng nói.
“Đi tắm rửa trước đã.”
Kỳ Anh Hàn đẩy anh ra, “Này này, lúc này chú lại giả vờ làm sói đuôi to đấy à?”
Kỳ Trung Thái không thèm quan tâm đến Kỳ Anh Hàn, anh đứng khoanh tay nhìn Kỳ Anh Hàn, hai người đều cao ngang nhau, cũng luyện tập chăm chỉ để có một cơ thể săn chắc đầy cơ bắp, hai người đều đang cởi trần, khiêu khích nhìn nhau.
Nhìn từ góc nghiêng, đường nét của hai người khá giống nhau, nhưng một người trông xấu xa tàn nhẫn, người còn lại cao ngạo lạnh lùng, đề phòng đều đã đề phòng, đấu cũng đã đấu rồi, chỉ là suy nghĩ đến kết quả nên mới nhẫn nhịn như vậy.
Cuối cùng Kỳ Trung Thái cũng phải dùng thân phận trưởng bối của mình nói, “Một lát nữa, cháu hãy đưa cô ấy về khách sạn.”
“Mẹ kiếp, cháu còn phải để em ấy uống thuốc tránh thai khẩn cấp.” Những lời nói thốt ra từ miệng của Kỳ Anh Hàn vẫn không hề khách khí, “Con mẹ nó, chú có bị bệnh gì không vậy!”
Kỳ Trung Thái không đồng ý, "Mỗi năm chú đều đi kiểm tra sức khỏe, không bệnh tật không tình một đêm, thật sự rất khoẻ mạnh.
Nếu Hạnh Trinh mang thai ngoài ý muốn, thì cứ sinh đứa bé ra, chú sẽ chịu trách nhiệm.”
Kỳ Anh Hàn nổi giận ngay lập tức, anh ta không ngờ người này mặt dày đến vậy, anh ta bật cười nói.
"Chú loạn luân bừa bãi lại còn muốn tạo người, chú không lo thân bại danh liệt chắc! Chú không sợ nhà chúng ta sẽ vì chuyện này mà náo loạn một trận à? Chú đã hỏi ý của Hạnh Trinh chưa? Muốn sinh là sinh hay sao? Chú đừng nhầm mấy người bọn con thành người nước ngoài nữa!”
Kỳ Trung Thái mỉm cười: "Cô ấy không sinh con cho chú, thì sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một đứa trẻ của nhà họ Kỳ.
Nếu chú may mắn, thì chứng tỏ chú đã làm nên chuyện."
Kỳ Anh Hàn nhướng mày, nhìn vào mắt anh, anh ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, cuối cùng hừ một tiếng, che giấu ý cười ở khoé môi.
Kỳ Anh Hàn xoay người ôm Kỳ Hạnh Trinh đi tắm rửa.
Thời điểm hai người trở về khách sạn đã hơn chín giờ, cả hai đều đói bụng nên trực tiếp đến quán bar trên tầng gọi đồ ăn khuya.
Hai người tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi giữa vài vị khách đang say xỉn, người đàn ông này ngồi một mình trên chiếc ghế cao trong quầy bar, đang ngửa đầu uống rượu giải sầu.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và quần tây, vẫn đang cầm chiếc điện thoại và một hộp thuốc lá ở trên tay, đồng hồ vàng loé sáng, cổ tay áo sạch sẽ, giữa ngón tay trỏ thon dài đang kẹp một điếu thuốc, khói thuốc mờ mịt, bàn tay còn lại cầm một ly bourbon* với đá, vừa uống một ngụm đã phun ra một tầng tầng sương mù.
*Bourbon: một loại rượu whisky của Mỹ, được chưng cất chủ yếu từ ngô
“Không giống anh ấy lắm! Anh nhớ rất rõ anh ấy không hút thuốc! Ô! Đúng là anh ấy, Kỳ Mẫn!"
Kỳ Anh Hàn đi qua đó chào hỏi, Kỳ Hạnh Trinh cũng đi theo, cô gội đầu sạch sẽ thoải mái, tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt không hề trang điểm, có cảm giác “thanh thuỷ xuất phù dung*.”
*Thanh thuỷ xuất phù dung: hoa sen mọc lên từ nước trong.
"Anh Kỳ Mẫn.”
Kỳ Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy người đang đi đến, lông mày nhíu lại, sau đó mới lấy lại bình tĩnh nói.
“À, ra là hai đứa.” Có thể thấy, đêm nay cậu ấy uống cũng không ít, đôi mắt đã hơi đỏ lên.
"Anh Kỳ Mẫn cũng hút thuốc à? Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh hút thuốc đấy!” Kỳ Hạnh Trinh đi đến ngồi bên cạnh cậu ấy, cô vừa đặt túi khoai tây chiên lên trước mặt đã thấy Kỳ Mẫn dập tắt điếu thuốc ở trên tay.
Kỳ Anh Hàn đi đến giật lấy hộp thuốc lá, không nhịn được cười mắng.
"Sao hôm nay cậu lại hút thuốc uống rượu một mình thế này? Thất tình rồi?”
Kỳ Mẫn nhàn nhạt trả lời, "Tôi vừa gặp một người bạn cũ."
Kỳ Anh Hàn bật cười, "Nối lại tình xưa?"
“Tôi không phải là gay.” Kỳ Mẫn liếc anh ta một cái, sau đó nhìn Kỳ Hạnh Trinh ngồi bên cạnh, mơ hồ hỏi: “Hai người gọi cái gì vậy?”
Kỳ Hạnh Trinh mỉm cười, “Cháu và anh ấy vẫn chưa gọi rượu."
Kỳ Anh Hàn vỗ bàn: “Sao chúng ta không uống từng ngụm một theo vòng đi!” Anh ta là người rất thích sắp xếp như vậy, vừa nhắc đến chuyện này đã gọi phục vụ, yêu cầu lấy HP.
Kỳ Hạnh Trinh hỏi: "HP là cái gì vậy?”
Kỳ Anh Hàn ghé vào lỗ tai cô nói nhỏ, “Chính là kiểu uống khiến tiểu huyệt của em nóng ran…”
“Anh đi chết đi!” Kỳ Hạnh Trinh vỗ mạnh vào người anh ta, vừa mắng vừa cười, không biết vẻ mặt đó của cô là đang vui mừng hay chán ghét.
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”.