Cửa phòng tư vấn đóng lại, tiếng gậy đập trên sàn nhà mang theo cảm xúc giận dữ đi xa dần.
Hà Thiệp nhìn theo bóng lưng ông lão rời đi một lúc mới đẩy cửa bước vào, thấy Sở Dập Kiều ngồi trên ghế làm việc của mình nghịch viên đá trong tay, tâm tình của cậu ấy có vẻ tốt. Lông mày nhíu chặt của y cuối cùng cũng được giãn ra, y thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều.”
“Ông ta có dọa gì cậu không?” Sở Dập Kiều đứng dậy, vỗ nhẹ thành ghế: “Trả lại cho cậu này, cảm ơn nhé.”
“Không có gì, cậu cứ ngồi đi.” Hà Thiệp ngồi lên chiếc ghế đối diện bàn làm việc, ra hiệu cho Sở Dập Kiều không cần rời đi, sau đó nghiêm túc nhìn Sở Dập Kiều: “Lần này cậu phải nói rõ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không nói thì đừng đến đây nữa.”
Sở Dập Kiều bất ngờ khi thấy người mặc áo blouse trắng luôn nhẹ nhàng lễ độ như Hà Thiệp lần này lại lộ ra vẻ mặt tức giận. Hắn mỉm cười, ngồi trở lại ghế: “Lần đầu tiên thấy cậu tức giận đấy. Hóa ra khi cậu tức giận là như này.”
“Sở Dập Kiều, không đùa đâu.” Hà Thiệp trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta quen biết mười lăm năm, trước đó không hỏi vì lo cậu sẽ cho rằng tôi vượt quá giới hạn. Thế nhưng giờ tôi mới phát hiện cậu hoàn toàn không để tôi trong lòng, không coi tôi là bạn của cậu, cho nên dù có chuyện gì cũng không muốn chia sẻ với tôi. Tôi quan tâm cậu, cậu lại khiến tôi có cảm giác như tôi là loại người cậu gọi thì đến, đuổi thì đi vậy.”
Ngoài ý trách cứ trong lời nói, Sở Dập Kiều còn nghe ra sự tủi thân. Hắn rất ngạc nhiên, như thể lần đầu nhận biết Hà Thiệp, hắn không ngờ Hà Thiệp lại nghĩ như vậy. Quen nhau đã lâu, hắn cứ tưởng hình thức ở chung của bọn họ như vậy là thoải mái rồi.
Hóa ra là tại hắn không thấu đáo.
Nhưng hắn không muốn Hà Thiệp bị cuốn vào trận đấu không nắm chắc này, kể như việc ông nội tìm ra được Hà Thiệp.
“Xin lỗi cậu, tôi chỉ nghĩ chuyện của gia đình mình không đáng nhắc tới, không muốn làm cậu phiền lòng.”
Hà Thiệp bao trọn lấy tay của Sở Dập Kiều, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Kiều, tôi không ngại, tôi chỉ thấy bất lực vì không thể gánh vác phần nào cảm xúc của cậu. Dù không đáng nhắc tới tôi cũng muốn cùng cậu chia sẻ, những lúc cậu không vui hay cần giúp đỡ, tôi đều sẵn lòng. Bởi vì chúng ta là bạn thân nhất mà, đúng chứ?”
Nhấn mạnh hai chữ ‘thân nhất’.
Sở Dập Kiều nhìn tay Hà Thiệp đang nắm chặt tay mình, cảm thấy hơi châm chích trên mu bàn tay, như có gì đó đang cảnh báo hắn không được cho chạm vào. Hắn lịch sự rút tay về: “Thiệp này, cậu đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không có cậu thì bệnh tình của tôi sẽ không được kiểm soát tốt như vậy.”
Lạ thật, hình như trước đây hắn đâu có bài xích việc tiếp xúc với Hà Thiệp, sao bây giờ lại có cảm giác…
Không được phép để Hà Thiệp tới gần?
“Vậy tôi có quan trọng với cậu không?” Hà Thiệp thấy Sở Dập Kiều rút tay ra, trong lòng có chút mất mát. Cậu ấy không thích tiếp xúc với mình sao?
Sở Dập Kiều nhìn Hà Thiệp, ngẫm nghĩ lí do hôm nay Hà Thiệp hơi kì lạ: “Quan trọng.”
“Nếu như tôi là Alpha, cậu sẽ ở bên tôi chứ?” Hà Thiệp khẩn trương nhìn Sở Dập Kiều, y nghĩ mình không nên lừa Sở Dập Kiều nữa. Nếu không phải vì để có thể đến gần Sở Dập Kiều thì y đã không đến nỗi giấu diếm, lợi dụng việc Sở Dập Kiều không ngửi thấy pheromone, lợi dụng độ tương thích pheromone cao giữa y và Sở Dập Kiều.”
Nhưng bây giờ y không thể tự cho rằng bên cạnh Sở Dập Kiều sẽ luôn chỉ có người bạn duy nhất này nữa. Nhóc Alpha kia khiến y cảm thấy bị đe dọa.
Cậy mình còn nhỏ làm nũng tỏ vẻ dễ thương, lại còn ranh ma tâm cơ trà xanh. Y không làm thế được, nhưng cũng không thể bị động.
Có thể tới gần Sở Dập Kiều chứng tỏ độ tương thích pheromone với Sở Dập Kiều cũng rất cao, chỉ sợ còn cao hơn y.
“Không có nếu như. Cậu là Beta.” Sở Dập Kiều mỉm cười: “Thế nên cậu mới có thể tới gần tôi.”
“Cậu nhóc Alpha kia cũng có thể tới gần cậu.” Hà Thiệp nhớ ngày đó cảm nhận được pheromone của Alpha, mặc dù còn nhỏ nhưng tính công kích và tính xâm lược rất mạnh, có thể áp chế người trưởng thành: “Kiều, cậu thật sự không cảm thấy khó chịu gì à?”
Sở Dập Kiều ngẫm thấy bản thân khi tiếp xúc với Lạc Thanh Dã rất thoải mái, mà hiện tại tới gần Hà Thiệp lại có chút không thoải mái: “Hôm trước phân hóa chưa đến chỗ cậu, nay nhờ cậu kiểm tra sức khỏe tiện kiểm tra luôn xem độ phù hợp giữa tôi và Lạc Thanh Dã là bao nhiêu.”
Hắn nghĩ sẽ rất cao.
Mặc dù phân hóa rất khó chịu nhưng may có Lạc Thanh Dã đến kịp thời nên không quá đau đớn. Hắn đã từng thấy những Omega khác phải chịu đau đớn đến mức nào lúc phân hóa đột ngột. Bình thường là mười sáu tuổi sẽ phân hoá, mà trong quá trình phân hoá sẽ mọc ra tuyến thể, cũng hiếm khi có Alpha mang độ phù hợp cao xuất hiện lúc đó để xoa dịu nỗi đau cho Omega.
Khi Lạc Thanh Dã ở bên cạnh hắn, thuốc cũng chẳng cần uống.
Hà Thiệp sững người trước khả năng tiếp nhận của Sở Dập Kiều, y nhíu mày: “… Kiều, cậu chọn thằng nhóc đó?”
Bây giờ y cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Như cậu nói, thứ tôi cần không phải thuốc mà là một Alpha. Alpha đó đã xuất hiện, vậy tôi sẵn sàng tiếp nhận.” Sở Dập Kiều nhớ lúc sáng chuẩn bị đi học, hai mắt Lạc Thanh Dã đỏ hoe như muốn khóc, ôm chặt hắn nói không muốn trọ ở trường, muốn đi cùng với hắn khiến Sở Dập Kiều không khỏi bật cười.
Hắn đồng ý chơi ván cược này.
Trái tim Hà Thiệp hoàn toàn chìm xuống đáy. Đôi môi y run rẩy đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của Sở Dập Kiều.
“Thật sao? Hóa ra cậu lại thích trai tơ.”
Sở Dập Kiều nghe câu nói hơi ẩn ý này, mỉm cười nhìn Hà Thiệp: “Đừng thấy còn nhỏ mà đánh giá thấp nó, nuôi thêm mấy năm rồi cũng lớn thôi.”
Hà Thiệp không cười nổi nữa.
Y cố gắng đè nén nỗi đau đớn trong lòng xuống, đưa Sở Dập Kiều nằm lên khoang kiểm tra đo lường, dùng bàn tay đang lạnh toát nhập số liệu. Ngay khi vừa nhấn nút khởi động, y phát hiện số liệu trên bảng xuất hiện thêm một đường cong, càng xem lông mày y càng nhíu chặt.
Trên màn hình hiện ra thông tin cơ bản của Sở Dập Kiều.
Tên: Sở Dập Kiều
Giới tính: Nam Omega
Tình trạng phân hoá: Đã phân hóa
Chẩn đoán bệnh: Hội chứng rối loạn pheromone
Hiệu quả trị liệu: Được Alpha có độ phù hợp cao an ủi tinh thần, triệu chứng bệnh đã cải thiện.
Tình trạng đánh dấu: Được Alpha có độ phù hợp cao an ủi tinh thần, đã tiếp xúc.
Mùi pheromone: Brandy anh đào
Thông tin về Alpha ghép đôi: Ô Long hoa quế mật.
Báo cáo kết quả kiểm tra: Omega đã được xoa dịu bởi Alpha có độ phù hợp cao. Độ phù hợp cao tới 120%. Ghép đôi thành công.
Từng dòng chữ như đâm vào mắt Hà Thiệp, y không ngờ Sở Dập Kiều và Alpha kia đã tiếp xúc tinh thần, thậm chí độ phù hợp so với 80% của y từng lén kiểm tra còn cao hơn tới mức khó tin. Bình thường cao nhất chỉ có 100%, vậy mà giờ lên tới 120%.
Hà Thiệp cầm tờ báo cáo được in ra, vo thành một cục ném vào sọt rác, sau đó xóa số liệu trên màn hình và sửa đổi lại.(mynhanvosong.wordpress)
Trong kỷ nguyên dữ liệu lớn này, thông tin không bị xóa đều có thể được tìm thấy.
“Xong rồi.”
Sở Dập Kiều được đưa ra khỏi khoang kiểm tra đo lường, hắn ngồi dậy nhìn Hà Thiệp đứng ở bên cạnh: “Thế nào, có đo được độ phù hợp của bọn tôi không?”
“Đo được.” Hà Thiệp đưa báo cáo cho Sở Dập Kiều: “Cậu xem đi.”
Sở Dập Kiều nhận lấy báo cáo, rà soát tất cả thông tin đều ổn cho đến khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng.
Báo cáo kết quả kiểm tra: Omega đã tiếp nhận sự an ủi từ Alpha. Độ phù hợp chỉ có 5%. Vui lòng cấm tiếp xúc gần, vì sự bài xích pheromone sẽ gây ra phản ứng dữ dội và làm nặng thêm bệnh tình.
Sao có thể như thế được?!