Buổi sáng thức dậy, bên cạnh cô đã không còn ai.
Khi đi ngang qua phòng khách để rửa mặt, cô chợt thấy anh đang ngồi trên sô pha, notebook đặt trên đùi.
“Chào buổi sáng, anh mua bữa sáng cho em rồi đấy, ở trên bàn kìa.
Lát nữa anh đưa em đi làm nhé?”
Cô bước tới trước bàn ăn nhìn qua một lượt, nhiều đến độ cứ như anh vừa quét sạch cửa hàng của người ta vậy.
“Sao anh mua nhiều thế, hai chúng mình ăn thế nào cho hết?”
“Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, không ăn hết thì trưa anh xử nốt.”
Sau khi ăn sáng xong, Mạnh Ngọc đưa cô đi làm.
Thật ra, nhà cô cách chỗ làm chỉ khoảng hơn hai mươi phút đi bộ, mọi khi cô thường ngồi hai trạm tàu điện ngầm.
Ai ngờ hôm nay lại bị tắc đường mất hai mươi phút, vì thế, ngay ngày đầu tiên được hưởng thụ bạn trai phục vụ đưa đón mà cô đã đến muộn.
“Anh có thích ăn gì không?” Buổi chiều, Du Dực nhắn tin hỏi anh.
“Anh thích món sở trường của em.”
“……” Cô không nói ngoa chứ thực ra đồ ăn cô nấu đều khá ngon.
Tay nghề của bà ngoại cô là tuyệt nhất, sau khi bà sinh bệnh thì Du Dực là người phụ trách nấu cơm.
“Vậy có gì anh không ăn được không?”
“Chỉ có cải bó xôi thôi.”
“Vâng ạ.” Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gửi tên vài món ăn qua.
“Cánh gà chiên Coca, cơm rang chua ngọt, canh nõn tôm chua, trứng chưng cà chua.”
“Bao giờ em tan làm? Anh đã chuẩn bị xong rồi.” Anh còn gửi một cái stickers xuất phát.
“5 giờ ạ, trưa nay anh ăn gì?”
“Trưa nay á, anh ăn bánh bao và sủi cảo chiên còn lại từ sáng.”
“Sao ăn ít thế? Anh không đói à?”
“Đói chứ, cho nên anh đang mong chờ bữa tối của em đây.”
“Đừng, anh như vậy làm em áp lực ghê.”
Thật là dẻo miệng, không biết còn tưởng cô là đầu bếp Michelin cũng nên.
Sau khi tan làm, Du Dực đứng đối diện trung tâm thương mại chờ anh, bỗng thấy anh từ một cửa hàng đắt đỏ nổi tiếng đi tới, trong lòng căng thẳng.
Quả nhiên anh đưa cô một cái túi xinh xắn, mặt trên là logo của cửa hàng vừa rồi.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì ư? Vì sao anh lại tặng quà cho em?”
“Ừm… Kỷ niệm tròn tháng yêu nhau?”
“Anh nói bừa đúng không.” Cô vô cùng nghi ngờ.
“Ừ, anh đùa đấy, chẳng quan nhìn thấy đồ người mẫu bên ngoài đeo rất đẹp, em đeo vào ắt hẳn sẽ không kém nên mua thôi.”
Nhất thời cô không biết nói gì cho phải.
“Em không vui à?” Anh thấy cô mím môi không cười là biết cô không mấy vui vẻ.
“Không phải không vui, chủ yếu… Nó đắt quá, sau này anh đừng tiêu linh tinh.”
Cô cúi đầu nhìn lắc tay trên cổ tay mình.
Đây là một cái lắc dây màu đen rất đơn giản, chẳng trang trí gì.
Vào năm sinh nhật 18 tuổi cô đã tự bện nó rồi cứ thế đeo suốt bảy năm.
“Anh không tiêu linh tinh, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không làm thế nữa.” Anh móc ngón út của cô.
Aiz, cô thật sự không hề không thích, nào có ai có thể dối lòng nói mình không thích hàng hiệu chứ.
Con người đều có lòng hư vinh, cô cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua, anh bỗng dưng tặng cho cô một món quà quý giá như vậy thì cô nên đáp lại thế nào.
Nghĩ đến đây là cô không vui nổi.
Tâm trạng Mạnh Ngọc khá phức tạp.
Ban đầu, anh thực sự lái xe đi ngang qua rồi tình cờ trông thấy đồ người mẫu đeo rất đẹp, muốn tặng cho cô.
Hơn nữa, lúc vào cửa hàng hỏi thì vừa khéo còn hàng liền mua luôn, không nghĩ tới cô sẽ phản ứng thế này.
gap
Thật ra, từ khi học đại học anh đã độc lập về kinh tế, sau này ở Mỹ chơi cổ phiếu cũng kiếm được kha khá.
Mặc dù lắc tay không rẻ nhưng thực sự nằm trong phạm vi kinh tế của anh, chỉ có điều anh không biết giải thích chuyện này với cô ra sao để cô có thể yên tâm nhận lấy.
“Được rồi, em thật sự không hề không vui, mình đi nhanh đi, chẳng phải anh đang đói ư?” Du Dực nhận lấy cái túi, khoác cánh tay anh.
Cô cũng không định cố tình phụ lòng anh nên chẳng nghĩ nhiều, ít nhất như vậy là đủ rồi.
Chờ đến khi mua xong về nhà đã hơn 6 giờ, cô mang đồ ăn bỏ vào phòng bếp trước, sau vào phòng thay quần áo.
“Anh rửa thức ăn trước nhé.” Mạnh Ngọc ở trong phòng bếp nói vọng ra.
“Vâng.” Cô thay quần áo xong, nhìn lướt qua giường, chợt phát hiện anh đã gấp gọn chăn.
Cô là người lười gấp chăn cho nên… Cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như trong nhà có thêm một cô Tấm vậy.
Khi Du Dực vào bếp thì anh đã rửa xong cà chua.
Phòng bếp vốn không rộng, hai người trưởng thành cùng đứng nom có vẻ chật chội.
“Anh mau đi ra đi.”
“Anh có thể giúp em…” Cô nhìn anh, xem anh muốn nói gì.
Không bịa nổi nữa, anh ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp ——
Đứng ngoài cửa kính phòng bếp dòm vào trong.
Bạn biết không? Khi một người thành thạo ở một lĩnh vực mà bạn không am hiểu thì người đó rất có sức hút.
Hiện tại, Mạnh Ngọc đang rơi vào trạng thái si mê, ừm, tay thái rau của cô thật xinh, sợi tóc rũ xuống của cô cũng thật đẹp.
“Em bảo này, anh có thể ra phòng khách ngồi chờ em không.” Du Dực giơ dao nố với anh.
Anh đứng ngoài cửa làm cô cứ có cảm giác như bị giám sát.
“Không, anh muốn đứng đây cơ.”
“Vậy thì tối nay anh đừng hòng ăn cơm em nấu.” Cô đe dọa.
Cuối cùng, anh đành miễn cưỡng rời khỏi phòng bếp.
Sợ anh quá đói, cô làm trứng chưng cà chua và cơm rang để anh ăn trước.
“Không được, anh phải đợi em nấu đủ món mới ăn.”
“Vì sao? Em nấu riêng hai món này cho anh ăn trước đấy.” Du Dực ló đầu ra khỏi phòng bếp.
Anh đáp lại bốn chữ: “Cảm giác nghi thức.”
Cảm giác nghi thức, đúng là bốn chứ không có ý nghĩa, cô nghĩ thầm.
“Thế nào ạ? Ăn được không anh?” Tuy cô đã nếm thử trước nhưng vẫn lo không hợp khẩu vị của anh.
Mạnh Ngọc biến thành con thỏ, xuýt chút nữa bị sặc.
“Em mà không tham gia vua đầu bếp thì thật đáng tiếc.”
“Vua đầu bếp là gì ạ?”
“Đó là một chương trình trên CCTV, em chưa xem bao giờ hả?”
Du Dực lắc đầu.
Ăn được một lát thì cô buông đũa, nghe nói người nấu cơm thường không hứng ăn đồ của mình, chẳng biết có cơ sở khoa học nào không.
“Em lại không ăn cơm rồi, trước đây em bảo lúc ở một mình cũng ăn tối là lừa anh phải không?” Anh tỏ vẻ thất vọng buồn lòng.
“Đâu có, em thật sự ăn no rồi mà.” Cô không để ý đến anh, buông đũa bắt đầu lướt Weibo.
Tuy Mạnh Ngọc không biết nấu cơm nhưng anh biết rửa bát, hơn nữa còn xin được rửa giúp cô.
“Em bắt đầu học nấu cơm từ khi nào thế?”
Du Dực cảm thấy có lẽ anh bị mắc chứng rối loạn lo âu, chứ không vì sao đứng rửa bát mà cũng muốn có người đứng cạnh nữa.
“Chắc là cấp ba.”
“Cấp ba? Bố mẹ em không nấu cơm à?”
“Bố mẹ em đã ly hôn vào năm em bảy tuổi, sau đó em sống cùng bà ngoại.”
Tay người rửa bát trượt một cái, xuýt chút nữa làm bay đĩa ra ngoài.
“Xin lỗi em, anh không cố ý, anh…”
“À, không sao, tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.” Cô bảo không sao là thật sự không sao, cô đã 25 tuổi rồi, tuy không thể nói là bình thản chấp nhận song ít ra sẽ không than trời trách đất nữa.
Nhưng trông ai kia có vẻ còn đau lòng hơn cả cô.
“Anh ngốc quá nhỉ, luôn làm em không vui.”
Du Dực nhìn biểu cảm cô đơn của anh mà bật cười thành tiếng, bởi nét mặt anh làm cô nhớ tới nhân vật Buồn Bã trong 《 Những mảnh ghép cảm xúc 》.
“Em cười cái gì, anh đang nghiêm túc đấy.” Anh ngừng rửa bát, nghiêm nghị nhắc.
“Rồi rồi rồi, anh đang nghiêm túc.”
“Vậy hiện tại em có thể ôm anh một cái không?” Mạnh Ngọc giơ hai tay đeo găng dính đầy bọt của mình ra.
Du Dực bất lực ôm lấy anh, nghi ngờ anh ăn làm nũng để lớn.
Hết chương 10.