Nội dung trò chuyện giữa hai người đều là những việc nhạt nhẽo vô vị, ví dụ như một ngày ba bữa ăn gì, đã tan làm chưa.
“Anh nhớ em.” Du Dực tắm xong đọc được tin nhắn.
“Anh lại uống say à?”
“Anh không uống rượu, anh thật sự rất nhớ em.”
“Chẳng phải ngày mốt anh sẽ về ư.”
“Vậy là còn tận 48 tiếng, 2880 phút.”
Cô cạn lời gọi video call cho anh.
“Em gội đầu hả? Mau đi sấy đi kẻo bị cảm.” Anh nhấc máy, còn chưa tắm, đang mặc một cái áo dệt kim màu nâu nhạt.
“Thế em cúp nhé.”
“?”
“Em sấy tóc thì đâu thể nói chuyện.”
“Không sao, anh có thể xem em sấy tóc mà.” Anh nâng một bên mặt.
“Nếu vậy chẳng phải anh sẽ rất nhàm chán sao.”
“Không đâu, anh có thể học cách sấy tóc cho em.” Anh nghiêm túc nói.
Kệ anh đi.
Du Dực đặt điện thoại lên giá bên cạnh gương của bồn rửa tay, cắm giắc cắm máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc.
Ngắm một lát, Mạnh Ngọc chợt phát hiện có gì đó không ổn.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, không may là nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt vải, núi đôi trước ngực gần như trong suốt, thấp thoáng có thể thấy quầng vú.
Hơn nữa, vì động tác sấy tóc mà một bên dây có xu thế trượt xuống.
Anh định nhắc nhở cô, nhưng tiếng máy sấy quá to nên cô không nghe được tiếng trong điện thoại.
Rơi vào đường cùng, anh đành phải… Mang theo cảm giác tội lỗi ngắm tiếp.
Ngực cô nom rất to, chúng khẽ đong đưa theo động tác tay, kèm theo eo cô vừa thon vừa mảnh lại làm nổi bật thêm độ to của ngực.
Toi rồi, không thể nghĩ tiếp, nghĩ nữa anh sẽ bốc khói mất.
Du Dực sợ anh chờ lâu nên sấy được gần khô thì dừng lại, hoàn toàn không biết nội tâm đối phương đã trải qua sự đấu tranh mạnh mẽ thế nào.
Cô thò lại gần cầm điện thoại lên, chợt thấy mặt và tai của đối phương đều đỏ.
“Anh bật điều hòa hả? Có phải anh để nhiệt độ hơi cao không.” Cô nghi ngờ hỏi, lẽ ra bên thành phố B cũng khoảng hai mươi mấy độ, không cần thiết bật điều hòa chứ.
“Không…”
“Vậy có phải anh mặc nhiều quá hay không, liệu anh có muốn thay quần áo chăng?”
“Khụ…” Anh mất tự nhiên mở miệng: “Vừa rồi, chẳng qua là, lúc em sấy tóc đã làm ướt váy.” Du Dực nhìn theo ánh mắt anh, cô quên dán đầu v* nên váy ướt có thể trông thấy thứ bên trong.
Dứt lời, bên phía cô chợt tối om, đến khi cô cầm lại điện thoại thì đã thay sang một cái áo ngắn tay màu đen.
“Sao ban nãy anh không nhắc em?”
“Anh có nhắc mà em không nghe thấy.”
“Nếu thế thì anh phải kiên quyết cúp điện thoại chứ.”
“Ừ, lần sau anh nhất định sẽ cúp.”
“Anh… Tại sao mặt anh vẫn còn hồng?”
“Thế hả?” Anh dán mu bàn tay vào má, hình như hơi nóng thật.
“Có phải anh bị cái đó không…”
“Cái nào?”
“Cứng.”
Âm cuối chui vào lỗ tai anh, thứ vốn đã xẹp xuống nay hoàn toàn ngẩng đầu.
Trước khi yêu cô, anh thật sự không nghĩ bản thân sẽ là người dễ có phản ứng sinh lý, ngay cả khi xem AV cũng không dễ dàng cứng lên như vậy.
“Liệu có khó chịu lắm không?”
“Vì sao em cứ hỏi vấn đề này vậy.” Anh vừa xấu hổ vừa buồn cười.
“Tại em tò mò á, trong tiểu thuyết đều viết nam cứng quá lâu sẽ rất đau, có thật không anh?”
“Có hơi hơi.” Thật ra sẽ khó chịu, cứng quá lâu làm quy đầu sung huyết đến đỏ tím, nhưng anh không thể nói kỹ càng tỉ mỉ được.
“Vậy anh có muốn giải quyết một chút không?”
“Không cần đâu, đợi một lúc là nó tự xẹp xuống thôi.”
“Liệu em… Có thể xem nó không?” Đến rồi, một thứ tên là xúc động lu mờ lý trí.
Mạnh Ngọc hít sâu một hơi: “Không được.”
“Vì sao? Ban nãy anh đã ngắm ngực em mà.”
“Không phải, không có, ban nãy là ngoài ý muốn, hơn nữa anh cũng chưa thấy rõ, em mặc quần áo mà.” Anh hoảng loạn đáp.
“Thế anh muốn nhìn không?” Đề tài dần dần trở nên người lớn.
“Anh…”
“Em cho anh xem, anh cũng cho em xem nhé.”
Mạnh Ngọc không rõ vì sao cô cứ nhất quyết đòi nhìn chỗ đấy.
Trong suy nghĩ của anh thì đó là một giao dịch không công bằng.
Thân thể của con gái tốt đẹp, thuần khiết biết bao, mà dương v*t của đàn ông lại vô cùng dơ bẩn, xấu xí.
ban
“Đi mà?” Lần đầu tiên Du Dực dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với anh.
Thế này thì ai mà chịu được.
Đối phương cam chịu gật đầu như cô vợ nhỏ.
Thực ra mục đích của cô thật sự rất trong sáng, cô chỉ —— thèm khát cơ thể của anh thôi.
Du Dực thành thạo cởi áo phông trên người ra.
Cô không mặc nội y, bầu ngực trắng nõn lộ ra, còn nảy lên vài cái vì động tác cởi.
Có một thời gian rất dài cô khá tự ti với bộ ngực khủng của mình.
Vì ngực to nên cánh tay cũng sẽ thô hơn những người khác, vai có vẻ rất dày.
Do đó, cô vô cùng ghét mặt áo dệt kim, mặc vào trông cứ như lực sĩ.
Lúc chọn nội y cũng sẽ không chọn áo lót có mút độn và gọng nâng mà dùng áo lót thể thao hoặc áo không gọng kiểu Pháp, nhìn vào cảm giác không quá to.
Cô thấy phụ nữ hiện đại đang quá khắt khe với dáng người mình: Ngực quá to, ngực quá nhỏ, đầu v* quá thâm, nơi riêng tư quá nhiều lông, cánh tay quá thô, đùi quá nhiều thịt, mông không đủ cong…… Thời gian gần đây cô mới học được cách nhìn thẳng vào vóc dáng của bản thân.
Một phần là nhờ Mạnh Ngọc, anh luôn than cô gầy.
Cô từng khó hiểu hỏi anh rằng anh đang nói thật lòng hay đang lấy lòng cô.
“Sao em lại hỏi vậy? Anh thật sự cảm thấy em rất gầy, em xem cổ tay mình có một mẩu kìa, mỗi lần anh nắm nó đều sợ nó sẽ bị bẻ gãy.”
“Cổ tay ai mà chẳng nhỏ, nhưng cánh tay của em rất thô, eo cũng không mảnh, đùi cũng rất thô…” Cô miêu tả không đúng tí nào về dáng người mình.
Mạnh Ngọc tỏ vẻ khiếp sợ nhìn cô: “Tại sao em lại cảm thấy vậy? Ý nghĩ của anh hoàn toàn ngược lại với em, anh cảm thấy em vô cùng tốt, thật đấy.
Vả lại, nếu gầy với mảnh là tiêu chuẩn cái đẹp thì tốt nhất nên thích mấy bộ xương trong đại học y ấy, đừng thích con người làm gì.”
Du Dực nghe vậy thì kể cho anh nghe quãng thời gian cô học đại học.
Câu lạc bộ đại học đi liên hoan, vì lúc ấy là mùa hè, cô nhớ mình đã mặc một cái áo phông tương đối bó, nếu nói theo cách hiện tại thì chính là phong cách BM.
Nào ngờ một nam sinh từ đằng sau đi lên đột nhiên quay sang nói với cô: “Du Dực, tôi mới phát hiện ra… Cánh tay cậu thô thật đấy.”
Nam sinh khoảng trên dưới hai mươi tuổi rất đáng trách, khi nói và làm chẳng bao giờ suy xét đến cảm nhận của người khác.
Cô bị nói vậy thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.
Mạnh Ngọc nghe xong còn tức hơn cả cô: “Anh thấy cậu ta đúng là nhiều chuyện, em để ý làm gì, đừng canh cánh trong lòng mấy lời của người không có tố chất……”
Nếu hôm nay không nhắc tới chủ đề này thì có lẽ cô cũng quên mất rồi.
Tuy nhiên, đối với cô lúc đó thì đây là một việc rất tổn thương.
Dù cô không có được vóc dáng người mẫu nhưng cũng chưa đến nỗi bị người ta bảo là “Béo” hay gì đó.
Về sau, cô còn điên cuồng giảm béo một thời gian, gầy thì gầy thật, mà chẳng may cũng bái bai luôn bà dì.
Khi ấy, bác sĩ vừa kê thuốc cho cô vừa trách: “Mấy cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi nhịn ăn nhịn uống đến mất kinh nguyệt mới biết sợ.
Con gái phải trắng trẻo mũm mĩm mới đáng yêu, trước đây các cụ đều nói ăn được ngủ được là tiên……”
Giới nữ nên ngừng lo lắng về vóc dáng của bản thân.
Bởi vì cái đẹp là có một không hai, nó không phải một thước đo.
Hết chương 7.