Ăn mì xong, Kiều Thẩm ngồi trên đùi Tạ Dịch, bắt đầu kể cho anh nghe về quá khứ của mình.
Anh hỏi cái gì, cậu sẽ trả lời cái đó.
Omega khó có thể từ chối câu hỏi của alpha mang theo tin tức tố, nhưng những câu hỏi của anh cũng không quá xâm phạm, mang theo phần ôn nhu thương tiếc.
Kiều Thẩm cảm thấy ý thức của mình như trôi nổi trên một miếng bọt biển mềm mại.
Tiếp đó, sau khi trả lời hết vấn đề của alpha, omega cũng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tại sao gọi em là Bé Chân Ngắn?”
Kiều Thẩm đã nghi vấn điều này rất lâu.
Bởi vì cậu lùn tịt à?
Tạ Dịch sững người, ôm omega, bắt đầu kể cho cậu nghe câu chuyện của mình.
Từ việc gặp con mèo chân ngắn ngủn của nhà hàng xóm năm bảy tuổi, đặt biệt danh cho nó, làm quen với nó từng chút một, cuối cùng, năm anh mười tám tuổi, Bé Chân Ngắn qua đời.
Kiều Thẩm vuốt nhẹ đôi mày cau lại của anh.
“Khi nó rời đi, anh đã rất khổ sở phải không?”
Tạ Dịch gật đầu.
“Nhưng bây giờ anh có một bé mèo nhỏ khác rồi.
” Anh nhìn Kiều Thẩm, ánh mắt thâm tình dịu dàng.
“Thế có nghĩa là em là thế thân cho con mèo của anh à?” Kiều Thẩm đột nhiên cảm thấy không vui.
Cậu còn nghĩ rằng Bé Chân Ngắn là biệt danh gì đặc biệt, thì ra chỉ là con mèo kia rồi paste cho cậu, alpha này quá qua loa lấy lệ!!!
Tạ Dịch bất đắc dĩ cười cười, vừa rồi anh quên mất, omega vừa được đánh dấu sẽ có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng anh không ngờ rằng omega của mình ngay cả giấm của mèo cũng ăn.
Kiều Thẩm không phát hiện ra tin tức tố của mình lại trào ra một ít, cơn phát tình mới lại chuẩn bị đến.
Tác dụng phụ của thuốc xịt ngăn chặn tin tức tối kiến thời kì phát tình của Kiều Thẩm kéo dài tận một tuần, vừa dài vừa kịch liệt.
Tạ Dịch chăm sóc cậu sáu ngày, cho nên hiểu rõ thể chất của cậu trong lòng bàn tay, bế omega có chút xúc động vào phòng ngủ.
Kiều Thẩm nhìn alpha đang đè lên mình, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp, nhảy bùm bùm.
“Kiều Thẩm, anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn, có được không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi.
Vài ngày qua, bằng vào năng lực tự chủ đáng kinh ngạc, Tạ Dịch vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn Kiều Thẩm.
Đây là sự tôn trọng của alpha dành cho omega mình yêu.
Kiều Thẩm nhìn ánh mắt nghiêm túc, kiên định của anh, bất giác mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Cậu chủ động hôn lên môi Tạ Dịch, câu trả lời hoá thành tiếng nỉ non giữa môi và răng.
“Tất nhiên là em nguyện ý…”
Vào lúc được anh đánh dấu hoàn toàn, Kiều Thẩm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị tin tức tố hương rượu Rum bao phủ, đau đớn nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Kiều Thẩm thấy anh cúi người, ghé vào bên tai cậu, khẽ gọi “Bé Chân Ngắn” không biết bao nhiêu lần.
Không đúng, hình như anh còn cười nữa, sau đó anh nói cái gì, cái gì vậy? Tại sao cậu không nghe rõ, lỗ tai này nên đi chữa thôi.
“Em không phải Bé Chân Ngắn, em là Bảo Bối của anh.
”
~Hoàn chính văn~.