Sau khi sinh Tạ Kiều, Kiều Thẩm dành phần lớn thời gian cho đứa nhỏ, đã vắng vẻ Tạ Dịch mấy tuần nay.
Bảo bảo vừa khóc, dù cho Kiều Thẩm giây trước vẫn đang nằm trong lòng alpha mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo có thể lập tức mở to mắt, không chút do dự đẩy Tạ Dịch ra, sang xem Tạ Kiều.
Tạ Dịch cảm thấy trong tay trống rỗng, omega ấm áp nũng nịu trong lòng anh vừa nãy không còn nữa.
Hối hận quá, tại sao lại để vợ mình sinh con chứ.
Kì thực Tạ Dịch cũng hiểu, bởi vì từ nhỏ không có ba mẹ bên người, cho nên cậu dành hết tình yêu thương cho Tạ Kiều.
Alpha đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn omega nhẹ nhàng bế Tiểu Kiều khỏi cũi, ôn nhu dỗ dành.
Tạ Kiều vẫn khóc không ngừng, Kiều Thẩm cũng không sốt ruột, vỗ nhẹ vào lưng bé nói, “Bảo bối đói bụng sao?”
Kiều Thẩm vẫn không chịu để anh xem cậu cho con bú, mỗi lần đều quay đầu, không cảm xúc đóng cửa lại.
Tạ Dịch bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, mỉm cười thở dài rời đi.
Thật lâu sau, cuối cùng Kiều Thẩm cũng dỗ được bảo bảo đi vào giấc ngủ, bước ra khỏi phòng, dụi mắt, cúi người ôm alpha ngồi trên ghế sô pha.
“Chồng ơi, em buồn ngủ quá.” Đôi mắt Kiều Thẩm gần như không thể mở ra, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt làm nũng với anh.
Tạ Dịch đau lòng hôn lên trán cậu, ôm chặt người và nói, “Ngủ đi.”
Không lâu sau, trong lồng ngực anh truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tạ Dịch ôm cậu lên giường, tay chân nhẹ nhàng thay đồ ngủ cho cậu.
Gần đây, giấc ngủ của Kiều Thẩm rất nông, ban đêm cậu thường tỉnh dậy đi xem bảo bảo, sau khi thay đồ ngủ, cậu mở mắt ngơ ngác hỏi.
“Trời sáng rồi?”
“Không đâu.” Tạ Dịch nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi lên giường, ôm Kiều Thẩm, để cậu nép vào lòng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu, “Ngủ đi.”
Một lúc sau, Kiều Thẩm lại chìm vào giấc ngủ, giống như túi chườm nóng ấm áp dễ chịu dán vào lòng Tạ Dịch.
Anh quay đầu nhìn cái cũi bên cạnh, thầm nghĩ, “Tiểu tổ tông, đêm nay đừng khóc nữa.”
Alpha vỗ vỗ omega ngủ say, chính mình lại không buồn ngủ chút nào.
Anh nhớ mấy ngày trước Kiều Thẩm nói, chờ Tạ Kiều lớn hơn một chút, sẽ giao cho ba mẹ Tạ chăm sóc mấy ngày, cậu muốn đi du lịch với anh.
Anh hỏi cậu muốn đi đâu, cậu đáp, Kyoto.
Khi Tạ Kiều một tuổi rưỡi, Kiều Thẩm đặt vé đến Nhật Bản, lên máy bay với Tạ Dịch.
Ba mẹ Tạ vui mừng ôm cháu trai, dặn dò con trai đi chơi vui vẻ với con dâu, Tạ Kiều cứ yên tâm giao cho bọn họ.
Kế hoạch lần này đều do Kiều Thẩm sắp xếp, Tạ Dịch vốn dĩ muốn giúp, lại thấy cậu hứng thú bừng bừng, chuyện gì cũng không cho anh nhúng tay.
Hai người ở lại Kyoto năm ngày, mỗi ngày thời tiết đều rất đẹp.
Bầu trời trong xanh như được gột rửa qua, khiến lòng người thư thái hơn.
Ngày thứ sáu, mới sáng sớm Kiều Thẩm đã đánh thức Tạ Dịch, anh mở mắt ngái ngủ nhìn omega, định ấn người vào trong lồng ngực ngủ tiếp.
“Tối hôm qua còn chưa đủ mệt à?”
Kiều Thẩm đỏ mặt, nhưng vẫn nằm trên người anh hôn xuống, “Nơi hôm nay chúng ta đến hơn xa, phải đi sớm một chút.
Đôi mắt alpha tối lại, anh lật người đè Kiều Thẩm xuống, hôn lên môi cậu.
Con cái không ở đây, thật là sảng khoái!
Năm ngày nay Kyoto đều nắng, dự báo thời tiết cũng nói trời vẫn sẽ nắng cho đến khi họ rời đi, cho nên cả hai người không mang ô theo.
Nhưng đi được nửa đường, trời lại tí tách mưa nhỏ.
Cuối tháng tư là thời khắc giao mùa xuân- hạ, hàng cây bên đường xanh mướt, nước mưa trượt trên cửa kính trong suốt, rơi xuống nền đường.
Sau một tiếng rưỡi lái xe, cuối cùng Kiều Thẩm cũng đưa Tạ Dịch đến nơi muốn đến.
Cầm chiếc ô cán dài mua trong cửa hàng tiện lợi, anh ngước nhìn bậc thang cao cao.
“Tại sao muốn tới đây?” Tạ Dịch quay đầu, cười hỏi người bên cạnh.
Đền trên núi hơi hẻo lánh, xuống tàu điện ngầm phải bắt thêm hai chuyến xe bus nữa mới đến.
“Em cũng không biết.” Kiều Thẩm lắc lắc đầu, nắm lấy tay Tạ Dịch.
Sau khi leo lên các bậc thang, cả hai bước vào điện thờ.
Kiều Thẩm lấy một chiếc hồ lô, bỏ 200 yên vào hộp rồi nhẹ nhàng đặt chiếc hồ lô xuống nước.
Các kí tự hiện ra từng chút một.
Bệnh tật không hồi phục, sinh nở rất khó khăn.
Nhưng điều ước sẽ thành sự thật, thứ mất đi sẽ tìm thấy được ở nơi không ngờ đến.
“Điều này không chính xác chút nào.” Tạ Dịch cười cười nhìn kết quả quẻ bói.
“Ừ.” Kiều Thẩm cầm hồ lô trong nước lên, mỉm cười.
Tạ Kiều sinh ra khoẻ mạnh, chính mình cũng được Tạ Dịch nuôi béo hơn không ít.
Điều ước bấy lâu đã thành hiện thực, còn những thứ đã mất, hình như cũng không có.
Cũng may vừa nãy cậu chọn lựa cẩn thận, lấy hồ lô nước ở giữa ra.
Không biết mưa đã tạnh từ khi nào.
Phía trên điện thờ, trời trong vắt không một gợn mây.
~Toàn văn hoàn~.