Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều


Nhân viên công tác lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, lạnh xuyên tim.


Hu hu hu hu, biệt thự này thật sự có ma sao?!

"Nhanh, đi nói cho đạo diễn Lưu!"

Có người thấp giọng nói một câu, lập tức có nhân viên công tác chạy đi.


Mà lúc này bình luận cũng bối rối.


[Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy ma thật sao?]

[Có vẻ là vậy! Hình như cô bé đang nói chuyện với không khí! ]

[Là kịch bản à?]

[Nhưng không phải chương trình lần này nói không có kịch bản sao?]

[Thế mà mấy người cũng tin? Sao chương trình giải trí lại có thể không có kịch bản được? Chắc là hiệu ứng của chương trình thôi, đừng tự mình dọa mình, nếu con bé thật sự có thể nhìn thấy ma, tôi gọi con bé là bố ngay.

]

[Tiểu Tinh Tinh: Cảm ơn nha, em không có con trai lớn như anh!]


Tiểu Tinh Tinh không hiểu sao bọn họ lại sợ, cô bé đi đến bên người Tô Bắc, nhặt đồ cạnh người cậu lên, đi quét dọn căn phòng, nhờ nhân viên công tác đưa Tô Bắc vào trong ngủ, đóng thiên nhãn cho cậu.


Rồi cô bé trở về phòng tắm rửa, sau đó cũng đi ngủ.

Cô bé cứ đúng giờ là đi ngủ đấy nhé.


Tiểu Tinh Tinh vừa nằm xuống giường là ngủ ngay.


Người của tổ sản xuất lại không dám ở đây một chút nào, nhao nhao lui ra ngoài.


Trời mới biết liệu con ma có đột nhiên đến hại bọn họ hay không.


Đêm hôm khuya khoắt, sợ quá đi mất.


Đường Ứng mang tóc bọn họ đến bệnh viện lớn ở nội thành.

Sau khi lấy được kết quả, cậu ấy nhìn một cái, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, lập tức trở về.


Lúc đến nơi đã là buổi tối, hỏi nhân viên công tác mới biết anh Bắc đã ngủ rồi.


Đường Ứng nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ mà.


Anh Bắc sẽ ngủ sớm như vậy? Cái này không khoa học!

Bình thường lúc này anh Bắc đang dạo bộ trong hẻm núi.


Cậu ấy vào trong biệt thự nhìn thoáng qua, thấy Tô Bắc thật sự đã ngủ nên cất giấy giám định đi, định ngày mai lại đưa cho cậu xem.


Sáng hôm sau, hơn sáu giờ Tiểu Tinh Tinh đã dậy.


Đồng hồ sinh học của cô bé làm cô bé cứ đến giờ là sẽ dậy ngay, cô bé mặc áo đạo sĩ, cầm lấy phất trần đeo ở hông, đi xuống lầu, ra sân đánh quyền.


"Hây —— Ha —— "


Mỗi lần Tiểu Tinh Tinh vung quyền đều rất dùng sức, còn mang theo một trận gió mạnh.


Với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm kia đỏ lên, đỏ bừng, tựa như táo đỏ chín mọng.


Cute hột me làm cho người ta muốn cắn một miếng.

Tiểu Tinh Tinh thu quyền, chậm rãi thở ra hơi cuối cùng, lại chạy quanh biệt thự, chạy mười vòng mới dừng, đi lên tắm rửa.


Tổ sản xuất: ? ? ? ?

Ba tuổi rưỡi chạy như thế sao?

Sáng sớm dậy đánh quyền?

Bây giờ không có nhiều người xem, mọi người đều chưa ngủ dậy, nhưng tổ sản xuất đã quay đoạn này lại rồi.


Ừm, không thể để chỉ bọn họ bị kí©h thí©ɧ, nhất định phải để đông đảo dân mạng cũng bị kí©h thí©ɧ.


Nhìn người ta xem!

Ba tuổi rưỡi, hơn sáu giờ đã dậy đánh quyền!

Các người thì sao!

Sau khi Tiểu Tinh Tinh tắm xong, trên người mang sương, càng giống tiểu tiên nữ.


Tiểu Tinh Tinh bụng đói cồn cào, nhưng Tô Bắc vẫn chưa dậy, cô bé ngại không dám đi đánh thức anh trai nhỏ.



Cô bé cũng không biết nấu cơm.


Đường Ứng muốn lén lấy chút đồ ăn đưa cho cô bé, lại bị tổ sản xuất mắt sắc phát hiện, trực tiếp bịt miệng cậu ấy lại rồi lôi ra ngoài.


Một người trong tổ sản xuất ân cần hỏi han: "Tiểu Tinh Tinh ơi, có phải cháu rất đói không?"

"Cô nói cho cháu biết nhé, anh Đoàn và anh Thạch Đầu ở bên cạnh đều dậy rồi đấy, bọn họ đang làm đồ ăn sáng.

"

"Cháu có thể đi tìm bọn họ, sang chỗ bọn họ ăn chực.

"

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt, "Mình bọn họ có đủ ăn không?"

Nếu như không đủ thì cô bé không sang đâu.


Người của tổ sản xuất vội vàng mở miệng, "Đủ, đủ chứ.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận