Nhìn thấy gương mặt Kiều Hưng càng lúc càng phóng to nhưng lại không thể né tránh.
Tô Ngọc Châu bất lực nhắm nghiền đôi mắt, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng lăn xuống má cô.
Trong lúc cô rơi vào tuyệt vọng tưởng chừng không còn lối thoát thì một giọng nói vô cùng giận dữ truyên đến
"Thả cô ấy ra"
Kiêu Hưng chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức đã nghe
"Bốp"
một năm đấm xé gió lao tới, đánh thẳng vào mặt anh ta.
Cánh tay mạnh mẽ của La Thành gìm lấy cổ Kiều Hưng bóp mạnh.
"Cậu đang làm trò quái quý gì ở đây vậy"
Kiều Hưng khó khăn lắm mới kéo được bàn tay La Thành ra khỏi cổ.
Giọng nói gần như đứt quãng
"Cậu không thấy tôi đang cùng vợ tương lai thân mật hay sao mà còn hỏi”
Lửa giận trong người La Thành tiếp tục bùng lên, anh tung một cước thật mạnh vào bụng Kiều Hưng khiến anh ta văng xa ba mét nằm úp mặt xuống đất
"Khốn nạn.
Còn để tôi nhìn thấy cậu ức hiếp cô ấy lần nữa thì hậu quả không đơn giản như hôm nay" La Thành tức giận cảnh cáo
Trần Tú Anh vừa rồi thấy La Thành vội vã bỏ đi, cô cũng đuổi theo anh từ phía sau.
Chứng kiến toàn bộ cảnh La Thành hung hăng dạy dỗ Kiều Hưng, đôi chân Trần Tú Anh không ngừng run rẩy, hai tay cô bịch chặt miệng mình.
Đây là lân đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt khát máu lãnh khóc đầy vẻ đáng sợ của La Thành
Còn Tô Ngọc Châu lúc này vẫn còn trong cơn sợ hãi, toàn thân như bị rút cạn sức lực, cô trượt dài trên bờ tường lạnh buốt.
La Thành vội dang tay đỡ lấy thân thể mềm yếu của cô, cất giọng trầm thấp
"Xin lỗi Ngọc Châu, anh đã không bảo vệ tốt cho em"
Nghe được tiếng nói của La Thành, Tô Ngọc Châu dựa vào lòng anh khóc nức nở
"Hu....hu....hu....sao bây giờ anh mới đến”
Bao nhiêu uất ức tủi hờn giờ khắc này cô tuôn trào ra hết.
Nghe tiếng khóc thảm thiết của cô La Thành như tan nát cõi lòng.
Anh hôn lên tóc cô, không ngừng vuốt ve an ủi
"Ngọc Châu ngoan, đừng khóc.
Mọi chuyện đã qua rồi"
Nhưng La Thành càng dỗ ngọt Tô Ngọc Châu lại càng khóc lớn.
Nước mắt cô giờ đây đã thấm ướt một vùng rộng lớn trên chiếc áo sơ mi của anh.
Đôi mắt sắc lạnh của La Thành lúc này đã vì cô mà ửng đỏ.
Anh bất lực ôm chặt cô vào lòng
Mãi đến khi không còn hơi sức.
Tô Ngọc Châu mới bắt đầu ngừng khóc.
Nhìn cô như thế này La Thành hận bản thân tại sao vừa rồi lại không tìm cô sớm hơn.
Anh kiêm nén cảm xúc trong lòng giơ tay lên giúp cô lau khô nước mắt
Tô Ngọc Châu nhìn anh thút thít
"Em muốn về nhà"
"Được.
Giờ chúng ta vê" Giọng nói La Thành vô cùng dịu nhẹ.
Nói xong anh cẩn thận dìu Tô Ngọc Châu đi
Nhưng mới đi được hai bước, cô liên khụy xuống.
May măn La Thành đã dang tay đỡ kịp.
Anh lo lăng nhìn cô hỏi
"Em sao vậy"
"Chân em đau quá" gương mặt Tô Ngọc Châu trở nên nhăn nhó vì đau đớn.
Có lẽ vừa rôi trong lúc giằng co với Kiều Hưng cô đã bị trật chân rồi
La Thành thấy vậy liên khom người bế bổng cô ra xe
Cả đoạn đường vê, Tô Ngọc Châu không nói lời nào chỉ ngôi co ro dựa vào thành ghế, lặng lẽ nhìn những dòng người tấp nập lướt qua.
Cô không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu như vừa rồi La Thành đến muộn một chút.
Cô càng không hiểu vì sao gia tộc họ Tô đã đứng đầu nước C rồi, vậy mà ba cô còn muốn liên hôn với nhà họ Kiều, muốn cô lấy loại người cặn bã như Kiều Hưng.
Tô Ngọc Châu thật sự nghi ngờ tình cảm mà Tô Viễn Sơn đã dành cho cô, nếu ông thật sự yêu thương cô thì ông sẽ không bao giờ ép cô như vậy.
Trong lòng Tô Ngọc Châu cảm thấy vô cùng chua xót, vốn nước mắt đã khô bây giờ lại tiếp tục rơi xuống
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng chiếc Maybach S cũng đỗ ngay ngắn trước sân, La Thanh nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Tô Ngọc Châu.
Nhìn những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô.
Anh xoa đầu cô an ủi
"Chuyện đã qua rồi em đừng suy nghĩ nhiêu nữa"
Tô Ngọc Châu đưa tay lau nước mắt, rôi nhìn anh gật đầu
"Em biết rồi"
La Thành dang tay bế Tô Ngọc Châu đi thẳng về phòng ngủ, anh đặt cô ngay ngắn trên sofa rồi dặn dò
"Em ngôi yên đây, anh xuống nhà tìm thuốc rượu cho em.
Nhớ không được đi lung tung kẻo vết thương lại sưng to lên"
Tô Ngọc Châu không nói gì, cô chỉ nhìn anh gật đầu
Nhưng La Thành vừa ra khỏi cửa, cô liên đứng dậy men theo bờ tường khập khiễng đi vào phòng tắm.
Bây giờ cô cần phải tắm thật sạch, tuyệt đối không để lại bất kỳ mùi hương nào của Kiều Hưng lưu lại trên cơ thể cô
Lúc La Thành trở lại không thấy Tô Ngọc Châu đâu chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong
Ba mươi phút sau Tô Ngọc Châu mở cửa đi ra, cô ngẩn đầu lên liền gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của La Thành.
"Vừa rồi anh đã dặn thế nào sao em không nghe"
"Nhưng người em bẩn, em khó chịu lắm" Tô Ngọc Châu tủi thân nói
Nhìn những giọt nước trên tóc cô rơi xuống, La Thành liên nhíu mày rồi lập tức khom người bế cô đặt trước bàn trang điểm, anh cầm máy sấy tóc lên cẩn thận kiểm tra nhiệt độ sau đó đưa đến cho cô
"Mau sấy khô tóc đi.
Không khéo mai lại bệnh đó”
Tô Ngọc Châu đưa tau đón nhận máy sấy từ tay anh.
Trong lúc cô tập trung sấy tóc.
La Thành cầm thuốc rượu ngồi xuống nhẹ nhàng mát xa cổ chân cho cô, nhiệt độ ấm nóng lan tỏa khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
---------------------