Trạch Quân ngồi một lúc, anh không về công ty nữa mà về thẳng nhà, dù có làm việc thì anh cũng chẳng tập chung nối.
Về tới biệt thự anh bước vào nhà mà không thấy cô đâu anh thử vào bếp cũng không thấy cô
" Thiên Du đâu " thấy một người hầu Trạch Quân liền hỏi
Cậu chủ, hôm qua cậu bảo nhốt Thiên Du vào nhà kho, một ngày không cho ăn uống
Chết tiệt, sao anh lại quên chuyện này chứ gọi cô ta ra đây cho tôi
dạ vâng cô người hầu nhanh chóng chạy vào nhà kho.
Vừa mở cửa nhà kho đã thấy Thiên Du nằm dưới đất, cô người hầu từ ngoài vọng vào
Thiên Du cô mau ra ngoài đi cậu chủ gọi cô kia, Thiên Du, Thiên Du
Thấy Thiên Du không trả lời cô ta chạy vào lay người Thiên Du tỉnh đi, tỉnh đi Thấy Thiên Du vẫn không chịu tỉnh mà cả người nóng gian cô người hầu hơi sợ hớt hải chạy ra chỗ Trạch Quân
Cậu chủ, tôi gọi rất nhiều mà Thiên Du không tỉnh lại
Nghe cô người hầu nói, Trạch Quân có chút bất an, anh chạy tới nhà kho, cả căn phòng rất tối, bật đèn lên, trước mắt anh là cảnh người con gái yếu đuối cả người đang run lên, quần áo có vài chỗ rách bởi những vết đánh hôm qua, anh chạy lại lay mạnh cô
Thiên Du cô tỉnh lại cho tôi, tỉnh lại anh ôm cô mà cảm nhận được cả người cô rất nóng, chắc chắn là cô sốt rồi, anh còn cảm nhận hơi thở của cô rất khó khăn.
Lúc này anh không hiểu sao lại lo lắng cho cô, anh quay sang cô người hầu nói với chất giọng đầy khẩn trương
mau chuẩn bị xe đưa cô ấy tới bệnh viện
vâng
Cùng lúc đó Hàn Trạch Quân cũng bế bổng cô lên nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trên chiếc xe sang trọng, anh vẫn ôm cô mà tâm tình bất ổn, nhìn người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay mình gương mặt cô ửng đỏ vì cơn sốt cao, nhìn cô thật đáng thương, anh đắt tay lên chán cô, nóng quá
" tài xế nhanh lên " anh không kiềm được mà hối thúc
" dạ vâng "
Anh không rời mắt khỏi cô, đôi môi cô căng mọng, mấp máy như muốn nói gì đó, anh không hiểu sao khả năng kiềm chế của mình khi ở bên cô lại thấp như vậy, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, có lẽ anh cảm thấy đây là lần đầu tiên amh ở bên cô mà anh không cảm thấy chán ghét cô, nụ hôn vừa giứt anh áp chán mình lên chán cô như để cảm nhận sức nóng của cơ thề cô, anh thầm thì thào tôi xin lỗi lời anh nói ra mà anh còn chẳng tin.
Không hiểu sao khi thấy cô như vậy anh cảm thấy lòng mình nhói lên, cảm xúc này...!thật lạ
15' sau xe đã dừng ở một bệnh viện lớn, ở đó đã có một nhóm bác sĩ chờ sẵn.
Anh đặt cô lên chiếc băng cả, đẩy theo bác sĩ vào phòng cấp cứu, đến cửa phòng một bác sĩ chặn anh lại
Hàn tổng yên tâm, chúng tôi sẽ cứu chữa thật tốt
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Trạch Quân vẫn đang khó hiểu vì chính bản thân mình
rốt cuộc cô là ai
Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra, Hàn Trạch Quân đừng dậy, giọng đã lấy lại được bình ổn
cô ấy không sao chứ
Hàn tổng vì vết bỏng nhiễm chùng nên dẫn tới bị sốt, hơn nũa còn bị nhiễm lạnh và suy nhược cơ thể
bỏng? mi tâm Trạch Quân nhíu lại
Thấy Trạch Quân như không hiểu
Cô ấy bị bỏng ở phần tay, khá nặng, nhưng nếu nghỉ ngơi tốt, căn bản là không có gì đáng lo
cảm ơn bác sĩ, vất vả rồi
Hàn tổng,đều là trách nghiệm của chúng tôi thôi, giờ chúng tôi chuyển cô ấy vào phong Vip là có thể vào thăm rồi
được
Trong căn phóng, người con gái đang nằm trên giường bệnh.
Trạch Quân ngồi bên canh nhìn cô, phải do cô mặc áo dài tay nên anh không biết cô bị thương.
Mắt cô bắt đầu hé ra, ánh sáng lọt vào khiến cô hơi nhíu lại, trước mắt cô là một người đàn ông tuấn tù, cô hơi giật mình
cô tỉnh rồi sao Trạch Quân nhìn cô, ánh mắt đã không còn sát khí đùng đùng
em...!em xin lỗi cô không biết nói gì, sợ nói gì sai anh sẽ lại giận
Anh khó hiểu sao lại xin lỗi
làm mất thời gian của anh
Cô gái này bị ngốc sao? anh thầm nghĩ
đừng nghĩ nhiều, đợi một lát sẽ có người mang cháo tới
vâng anh vừa giứt lời, đã có một người hầu từ ngoài đem cháo vào
cậu chủ, cháo cậu dặn mang tới
được rồi, để đó rồi về đi
Trạch Quân múc cháo ra một chiếc bát, anh lấy một chiếc bàn đặt bát cháo lên.
Cảm ơn anh
ừ, ăn đi
Thiên Du định cầm thìa lên để ăn cháo nhưng vừa đưa tay lên thì một cơn đau đã chuyền đến làm cô bất giác nhíu mày, vết bỏng ở tay làm cô thật đau.
Từ này giờ Trạch Quân vẫn nhìn cô, hành động của cô đều lọt vào mắt anh
để tôi nói rồi anh cầm bát cháo lên múc một thìa rồi cẩn thận thổi nhẹ nhàng đút cho cô
Thiên Du thật sự bất ngờ, ai nói cho cô biết đây có phải mơ không đi, anh nhẹ nhàng với cô tới vậy, cô thật sự muốn khoảng khắc ấy không trôi qua.
Anh xúc cho cô hết bát cháo sau đó anh lấy giấy lau miệng cho cô còn Thiên Du hoàn toàn bất động.
được rồi, nghỉ ngơi đi lời nói của Trạch Quân mới kéo cô về thực tai
vâng, cảm ơn anh
cô nghỉ đi, bác sĩ nói ngày mai suất viện được rồi, mai tôi tới đón cô
vâng, anh về chú ý an toàn
ừ
Anh về mà không biết người con gái trong kia đang vui tới mức nào, Thiên Du vừa vui lại vừa sợ, sợ cái cảm giác anh quan tâm cô một chút xong lại thôi, sợ ngày mai anh laii chán ghét cô nhưng cô lại vui hơn là sợ, vuinkhi anh quan tâm cô, thật sự cô vui lắm.
Trên gương mặt đượm buồn kia bỗng nở ra một nụ cười, nụ cười ấy tuyệt đẹp làm sao......