Bé Con Thân Ái

Đậu Tranh nói: "Chuyện của Tiễu Dã... là lỗi của tôi."

Cố Khái Đường im lặng nghe.

"Tôi có chút gấp," Đậu Tranh nói "Trong lòng cũng không phải muốn như vậy."

Cố Khái Đường biểu tình hòa hoãn, hắn nói: "Tôi cũng có chỗ không đúng, cha đều yêu con cái của mình, tôi dù thế nào cũng không có tư cách chỉ trích cậu."

"Không sao không sao." Đậu Tranh lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi..."

Đậu Tranh nhất thời không biết nói thế nào, bầu không khí có chút xấu hổ.

Cố Khái Đường nói sang chuyện khác: "Tiểu Dã vẫn chưa chính thức nhập học, tuần này phụ huynh có thể đi dự thính, nếu như cậu thấy bên kia không tốt có thể đón bé con về."

Đậu Tranh rũ mắt: "Được."

Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Nếu cậu không có thời gian, tôi có thể thay cậu đi."

"Cậu có thời gian rãnh sao?"

"Ừ, tôi có việc muốn tìm Tạ Miện."

Đậu Tranh không nói gì, đi đến trạm xe, Đậu Tranh đột nhiên giơ tay vỗ vỗ lên trán của mình, đối mặt nhìn Cố Khái Đường: "Tôi trước khi đến đây vẫn luôn nghĩ sẽ không gây phiền phức cho cậu."

Cố Khái Đường ngẩn ra.

Đậu Tranh là nghĩ như vậy sao?

Cố Khái Đường vậy mà một chút cũng không biết.

Đậu Tranh nói: "Tôi vì cậu mới đến Bắc Kinh, vốn không muốn ở nhà cậu, tôi nghĩ phải tìm phòng ở, làm việc thật tốt, chậm rãi tiếp cận cậu. Tôi cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy."

Cố Khái Đường lẳng lặng nghe y nói.

Đậu Tranh trên mặt có chút đỏ, nội tâm đấu tranh một hồi, nói: "Tôi biết bọn tôi làm cậu phiền, cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Tiễu Dã, qua một thời gian nữa tôi sẽ dọn ra... chúng ta bắt đầu lại, được không/

Cố Khái Đường xoa xoa cái trán.

Có một chiếc xe bus đi tới, nhưng Cố Khái Đường không có lên.

Hắn nghĩ hôm nay chính là cơ hội cùng Đậu Tranh nói rõ ràng.

"Vấn đề không phải ở cậu. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không yêu cậu, cũng sẽ không yêu ai khác. Điều này tôi cũng không phải nói dối."

Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nói: "Nhà cậu có thể tiếp tục ở. Tôi dọn đi chỉ vì ký túc xá gần trường thôi."

Đậu Tranh nói: "Thế nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ ở lại nhà cậu, sẽ làm cậu chán ghét thêm."

"Không có cái gì gọi là ghét hay không ghét," Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Đều là người một nhà."

Đúng vậy, Cố Khái Đường nguyện ý hỗ trợ chăm sóc Tiễu Dã, ngoại trừ xuất phát từ nguyên nhân hắn là đàn ông thiên tính muốn giúp đỡ kẻ yếu, còn bởi vì đây là người nhà mình.ồi, cố khái đường nguyện ý hỗ trợ chiếu cố tiểu dã, ngoại trừ xuất phát từ nam tử hán thiên tính nguyện ý bang trợ người yếu ngoại, hoàn bởi vì đây là nhà của mình nhân.

Không hơn.

Cố Khái Đường ở phòng tự học đợi đến chín giờ, nghĩ đến điều gì, gọi điện thoại cho Tạ Miện, hỏi chuyện của Tiễu Dã.

"Đưa bé về nhà rồi," Tạ Miện nói, "Hôm nay chuyện gì cũng không có, tất cả đều thuận lợi."

"Ừ. Tiễu Dã không có nháo chứ?"

"Không có, bé con thực sự quá ngoan ngoãn." Tạ Miện nói, "Cậu nói với ba của bé, sáng mai giờ đó tôi sẽ tới đón."

Bởi vì Cố Khái Đường và Tạ Miện thật sự quá quen thuộc cho nên mặc dù rất cảm kích, lại không thể nói "Cảm ơn". Hắn "Ừ" một tiếng, nói: "Ngày mai tôi cùng cậu đi đón Tiễu Dã."

"Cậu đi theo làm gì?"

"Tôi nộp học phí." Cố Khái Đường nói, "Tuần này không phải có thể dự thính sao? Vừa đúng lúc tới dự."

"Tôi nghe nói cậu học tập rất bận rộn."

"Không còn cách nào," Cố Khái Đường nói, "Tiểu Dã quá thật thà, bị người ta khi dễ cũng sẽ không nói. Lần trước tôi không hiểu rõ tình hình đã dạy dỗ bé một trận, tôi rất lo lắng."

Tạ Miện cười hai tiếng: "Cố Khái Đường, cậu thích trẻ con như vậy, bao giờ mới kết hôn?"

"Vấn đề này hỏi chính mình trước đi."

Để có thời gian dự thính, Cố Khái Đường vài ngày đều thức đêm viết luận văn. Hắn uống cà phê đệm, thậm chí hút vài điếu thuốc tỉnh táo.

Hắn bởi vì thiếu ngủ mà đầu đau muốn nứt ra. Sáng sớm, Tạ Miện đi đón Tiễu Dã và Cố Khái Đường, còn nói: "Cậu gần đây khí sắc tệ lắm, nghiên cứu sinh quả nhiên bận rộn."

Cố Khái Đường mỉm cười, không nói gì.

Nếu như cùng mọi người giải thích, đa số đều sẽ không hiểu được. Bọn họ sẽ nói, học thôi thì bận cái gì, không phải là chỉ xem sách, viết vài tờ giấy thôi sao.

Người không trải qua sẽ không hiểu, cho nên Cố Khái Đường chưa bao giờ muốn mở miệng than thở với người khác.

Lúc xe vào trung tâm thành phố một lúc, Cố Khái Đường toàn bộ thời gian đều ngủ, nhưng càng buồn ngủ. Tới nhà trẻ, hắn pha một ly cà phên, ngồi ở chỗ bên cạnh Tiễu Dã dự thính.

Kỳ thực nơi này có ghế dành cho phụ huynh, đều cùng mấy đứa trẻ ngồi. Nhưng Tiễu Dã mới tới, còn chưa quen bạn mới, những bé khác đều có bạn ngồi cùng bàn, Cố Khái Đường không muốn nhìn Tiễu Dã cô đơn một mình, nên chọn chỗ kia.

Điểm tốt là Tiễu Dã vui vẻ vô cùng, điểm không tốt là cái ghế rất nhỏ, Cố Khái Đường ngồi rất khó chịu.

May mà chất lượng ghế không tồi, người trưởng thành như hắn ngồi cũng không có chuyện gì.

Nhà trẻ này phương pháp giáo dục chính là cổ vũ trẻ nhỏ biểu đạt, giáo viên kiên nhẫn trao đổi với trẻ. Một lớp chỉ có mười mấy đứa nhỏ, vì ít nên mới có thể như vậy.

Tiễu Dã ngồi ở giữa. Một giáo viên nữ tóc xoăn, thoạt nhìn rất hòa ái đi tới bên người bé con, dùng loại âm thanh kéo dài như kể chuyện xưa hỏi: "Bạn nhỏ này có thấy kẹo bông hay chưa?"

Tiễu Dã thoáng cái căng thẳng, nhìn cô giáo, tay lại lôi kéo đầu gối Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nghĩ phương pháp của giáo viên rất tốt, đối với năng lực miêu tả, biểu đạt của trẻ nhỏ đều có tác dụng, dù sao ở nhà cũng có rất ít cơ hội lắng nghe đứa nhỏ nói chuyện. Cố Khái Đường cổ vũ sờ sờ phía sau lưng Tiễu Dã.

Tiễu Dã ngước nhìn cô giáo.

Cô giáo khom người, để tầm mắt của mình và Tiễu Dã ngang nhau.

Tiễu Dã lùi về sau một chút, không nói gì. Cố Khái Đường nhân tiện nói: "Cô giáo hỏi con kìa."

Tiễu Dã hoảng hốt cùng do dự, yếu ớt gật đầu.

Cô giáo thấy bé con sợ như vậy, liền quỳ một chân xuống đất, ôn nhu nói: "Có thể miêu tả cho mọi người nghe một chút được không? Các bạn nhỏ đều muốn nghe con đấy."

Tiễu Dã đột nhiên đứng lên, vùi vào lòng Cố Khái Đường, một câu cũng không nói.

Một bé trai xấu hổ đến thế này, Cố Khái Đường cũng kinh ngạc. Hắn âm thầm khoát tay với cô giáo, ý bảo đừng nói gì cả.

Dự thính một lúc, Cố Khái Đường nghĩ phương thức giáo dục ở đây rất tân tiến, trong thời gian ngắn vẫn chưa thích hợp với Tiễu Dã.

Điều này cũng không sao, một thời gian nữa sẽ tốt lên.

Cố Khái Đường chủ yếu xem trong khẩu phần ăn của đứa nhỏ bên này. Tuy rằng phí ăn uống đắt một chút, bất quả mỗi ngày đều liệt kê cụ thể ăn gì uống gì, giáo viên sẽ từng bước từng bước quan tâm đến đứa nhỏ ăn cái gì được, cái gì không đươc. Bởi vì học sinh ít, cho nên không qua loa như nhà trẻ trước kia.

Ba giờ chiều, đứa nhỏ lục tục được phụ huynh đón về, Cố Khái Đường cùng Tiễu Dã chào tạm biệt vị giáo viên kia.

Cô giáo đã hơn bốn mươi, tui không còn trẻ nhưng lúc cùng đứa nhỏ nói chuyện luyên kiên trì khom lưng hoặc ngồi xuống.

Bà luôn thâm tình nhìn đối phương, bất luận đôi phương bao nhiêu tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui