Bé Con Thân Ái

Mặc dù giữa đêm khuya gọi điện quấy rầy Cố Khái Mai đang say giấc, nhưng nguyên nhân là do Tiểu Dã ngã bệnh, cô cũng không oán trách chút nào.

Nửa đêm Cố Khái Mai lái xe đến tiểu khu Minh Châu, đem xe để dưới lầu, cô vỗn cũng muốn theo đến bệnh viện, nhưng Cố Khái Đường lại nói: "Có anh và Đậu Tranh đủ rồi, em ngủ ở đây đi, sáng mai còn phải đi làm."

Vội vội vàng vàng tới bệnh viện, lấy máu xét nghiệm, hai người bận rộn tới sáu giờ sáng.

Trên đường tới bệnh viện, Tiểu Dã đã không còn ho như vậy nữa, nằm trong lòng Cố Khái Đường ngủ say. Nhưng lúc đến bệnh viện, lăn qua lăn lại, đến hừng đông thì hai mắt Tiểu Dã đều đỏ lên.

Bởi vì bé con còn quá nhỏ, lúc truyền dịch, bác sĩ an bài một giường bệnh bên cạnh. Đậu Tranh cầm ví tiền của Cố Khái Đường ra ngoài đóng viện phí, chỉ có một mình Cố Khái Đường cùng Tiểu Dã truyền dịch.

Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, y tá mặc đồng phụ màu hồng nhạc, hộ sĩ cầm kim tiêm và chai dịch đi theo phía sau.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, ngoài cửa sổ có ánh mặt trời chói chang chiếu vào. Cố Khái Đường lắc lắc cánh tay Tiểu Dã, nói: "Tiểu Dã, hôm nay khí trời thật tốt."

Tiểu Dã mím môi, mở to hai mắt nhìn bên ngoài, sau đó cảnh giác nhìn hộ sĩ đang cầm kim tiêm.

Cố Khái Đường thấy bé con sợ đến như vậy, liền xoa xoa lưng cho bé, muốn đem Tiểu Dã thả lên giường bệnh.

Tiểu Dã biết mình sắp bị đặt xuống, liền nức nở mấy tiếng, ngón tay nắm thật chặt áo Cố Khái Đường không chịu buông ra.

"..."

Cố Khái Đường bất đắc dĩ, đành ngồi ở mép giường, để Tiểu Dã nằm trên đùi.

Hộ sĩ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, một bên cầm miếng bông đã khử trùng nói: "Bạn nhỏ này thật đẹp trai."

Cố Khái Đường thấy được ám hiệu, liền nói: "Đưa tay ra nào, Tiểu Dã"

Tiểu Dã đem tay giấu vào áo len của Cố Khái Đường, vội vàng nói: "Không được, thúc phụ, đừng để bọn họ đánh con."

Cố Khái Đường ôm lưng Tiểu Dã, nói: "Không phải đánh, là truyền dịch. Truyền xong thì buổi tối sẽ không ho nữa."

"Không muốn không muốn không muốn..." nói xong một hơi nhiều từ không muốn như thế, Tiểu Dã ủy khuất mím môi, nhìn như sắp khóc.

Cố Khái Đường vẫn luôn cảm thấy Tiểu Dã là một đứa nhỏ kiên cường, bởi vì bé con ở nhà trẻ rất đọc lập, chính cô giáo Lý đã nói, Tiểu Dã ngã xuống tróc da cũng không khóc, cho nên khi phát hiện đầu gối Tiểu Dã bị tróc da, cô giáo Lý cũng rất hoảng hốt.

Nhưng gặp tình huống bên người có Đậu Tranh hoặc Cố Khái Đường, Tiểu Dã liền vô cùng yếu ớt... Cũng không thể nói là yếu ớt, nói chung là càng biết làm nũng. Điểm chết người là khi bé con khóc đều đem mặt dán lên cổ Cố Khái Đường, đem nước mắt cọ tới ướt nhẹp, vô cùng đáng thương, chọc người trìu mến.

Trước đây Cố Khái Đường đều tận lực chiều theo bé, nhưng hiện tại không được. Hắn xoay Tiểu Dã lại, đối mặt với mình, nhìn vào mắt bé con nói: "Tiểu Dã, con đã năm tuổi rồi, bé trai sau này không thể cứ khóc như vậy được, có thể chứ?"

Tiểu Dã chớp mắt mấy cái, gật gật đầu.

Cố Khái Đường tiếp tục nói: "Vì con luôn ho... thúc phụ sẽ đau lòng, để cho con sớm khỏe lại, hải cho chị đây truyền dịch, đồng ý không?"

Tiểu Dã thanh âm kéo dài "Dạ...." một tiếng.

Cố Khái Đường nói: "Tốt lắm, vươn tay ra nào."

Hộ sĩ nghe thấy bọn họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, cô vừa tiêu độc cho Tiểu Dã, vừa an ủi: "Bạn nhỏ nhìn rất giống ba, có thể kiên cường một chút, giống như ba con vậy."

Cố Khái Đường nghe thấy hết sức khó xử, nhưng không phản bác, hắn và Tiểu Dã giống nhau đều khẩn trương nhìn chằm chằm tay bé con.

Bởi vì bé con còn quá nhỏ, tay vẫn chưa nảy nở, mu bàn tay mập mạp, rất khó tìm được ven máu.

Hộ sĩ vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay Tiểu Dã, tỉ mỉ tìm kiếm, mắt cũng sắp dán lên.

Tiểu Dã giùng giằng giãy dụa, rất không tình nguyện nói với Cố Khái Đường: "Thúc phụ, đừng để cô ấy đánh con."

Cố Khái Đường nói: "Chờ một chút, Tiểu Dã, một chút nữa là tốt rồi."

Lời nói của Cố Khái Đường rất hữu dụng, Tiểu Dã nhanh chóng đồng ý, bị kim đâm vào cũng không rút tay về, nằm trong lòng Cố Khái Đường.

Tiểu Dã vừa rồi ra sức mặc cả với Cố Khái Đường, tránh thoát một kiếp, phát hiện bây giờ mình có trốn cũng không thoát, mới bất đắc dĩ hạ quyết tâm, đưa tay chịu trói.

Kỹ thuật của hộ sĩ rất tốt, "một châm thấy máu", quan sát một hồi, phát hiện bàn tay Tiểu Dã đã không giãy dụa mới điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau đó thu dọn đồ đạc đẩy xe đi.

Cố Khái Đường tựa người vào đầu giường, để Tiểu Dã nằm thoải mái hơn, hỏi: "Tiểu Dã, con có đói không?"

"Đói ạ."

"Vậy chờ ba ba con đóng tiền xong, bảo ba ba ra ngoài mua cơm nhé."

Tiểu Dã gật đầu, ngáp một cái.

Cố Khái Đường biết bé con mệt mỏi, liền vỗ nhẹ lưng Tiểu Dã, nhẹ giọng nói: "Con ngủ đi."

Tiểu Dã nhắm mắt lại, bởi vì dằn vặt rất lâu, bé con thoáng chốc ngủ say.

Cố Khái Đường ngồi bên giường, suy nghĩ một hồi, chẳng hiểu sao, hắn nhớ tới em gái Cố Khái Mai từng nói, tay Tiểu Dã giống tay mình như đúc.

Giống nhau sao?

Lúc vừa gắn kim, nhìn mu bàn tay Tiểu Dã, Cố Khái Đường không cảm giác được, bởi vì mu bàn tay không giống chút nào, hắn không biết vì sao Cố Khái Mai lại nói như vậy.

Cố Khái Đường cúi đầu, cầm bàn tay không truyền dịch của Tiểu Dã, nhẹ nhàng đưa đến trước mắt mình.

Dưới ánh mặt trời, ngón tay cuộn lại của bé con rất rõ ràng.

Móng tay đầy đặn, màu hồng hồng, dưới ánh mắt trời như có thể phản quang.

Cố Khái Đường mở to hai mắt, nghĩ đây... quả thật rất giống.

Giống như nhìn bàn tay mình thu nhỏ lại như thế, mang theo một cảm giác rất kỳ lạ.

Như đã nói qua, có phải rất nhiều người đều nói Tiểu Dã lớn lên rất giống mình.

Ví dụ như hộ sĩ vừa rồi, tới độ người ngoài như họ vừa nhìn vào đã cảm thấy chính là cha con sao?

Sáng sớm người xếp hàng đăng kí rất nhiều, nhưng người nộp phí tương đối ít, chỉ chốc lát sau, Đậu Tranh cầm các loại phiếu xét nghiệm, đẩy cửa phòng bệnh.

Tiểu Dã đã ngủ say, ống tiêm trên mu bàn tay nối với một túi dịch trong suốt.

Đậu Tranh nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi: "Ngủ rồi."

"Ừ." Cố Khái Đường ôm Tiểu Dã.

Đậu Tranh ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn phiếu xét nghiệm của Tiểu Dã, nói: "Khám không thấy bệnh. Bác sĩ nói có thể không khí trong nhà không thông thoáng, quá khô, xoang mũi đứa nhỏ rất yếu, không chịu nỗi."

Cố Khái Đường đồng ý nói: "Gần đây trời ấm ên, nhưng hệ thống sưởi hơi vẫn còn rất nóng, nhất là lúc rạng sáng."

"Đúng vậy, lát nữa em đến siêu thị mua máy làm ẩm không khí.

Cố Khái Đường gật đầu, do dự một chút.

Đậu Tranh phát hiện Cố Khái Đường là lạ, đem phiếu xét nghiệm để sang một bên, hỏi: "Em đi mua bữa sáng, anh muốn ăn gì?"

"Hoành thánh, cảm ơn em." Cố Khái Đường trả lời xong, có chút ngượng ngùng kéo Đậu Tranh đang muốn đứng dậy, nói: "Chờ một chút, Đậu Tranh, anh hỏi em..."

Đậu Tranh khó hiểu nhìn Cố Khái Đường muốn nói lại thôi: "Hỏi đi."

"... Tiểu Dã sao lại giống anh như vậy?" Cố Khái Đường do dự một chút, vẫn nói ra.

"..."

"..."

Lỗ tai Đậu Tranh thoáng cái đỏ lên, y cả kinh thở gấp một hơi mới ngừng lại, một lúc sau, Đậu Tranh gằng giọng có chút thô lỗ nói: "Sao em biết được."

Nói xong y vội vã lôi mấy tờ tiền từ trong ví ra, ba chân bốn cẳng từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài.

Cố Khái Đường: "...?"

FF


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui