Bé Con Thân Ái

Tết Trung thu được nghỉ, hai cha con Đậu Tranh ngủ đến chín giờ. Tiễu Dã buộc tóc ngáp một cái, được ba ba bế đi rửa mặt, nheo mắt lại nhìn mấy người lạ ngồi trong phòng khách.

Đậu Tranh đóng cửa phòng tắm rưar tay, mẹ Cố nghiêng đầu về phía Cố Khái Đường nói: "Tiểu Dã lớn lên thật xinh đẹp."

Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn thấy rõ tướng mạo. Tiểu Dã đôi mắt to, lông mi dài, đúng là rất xinh xắn. Cố Khái Đường "Dạ" một tiếng.

Cũng không lâu lắm, Đậu Tranh nắm tay Tiễu Dã đi ra. Tiễu Dã có chút sợ người lạ, tò mò nhìn mẹ Cố, Đậu Tranh ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Đã lâu không gặp."

"Đúng rồi, đã lâu không gặp," Mẹ Cố kích động nói, "Em có con lúc nào? Bọn chị đều không biết..."

Đậu Tranh ngồi ở sô pha đối diện mẹ Cố, đem Tiễu Dã để trên đầu gối, xoa xoa tóc bé con, nói: "Lúc về ở với ông bà bên kia."

"Thế nào lại không nói với chị một tiếng..." Mẹ Cố nói: "Ngày tết cũng không trở lại đây. Đứa bé lớn như vậy rồi, chị cũng chưa mừng tuổi lấy một lần."

Đậu Tranh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Cố Khái Đường, cũng không biết là đang nói với ai, vô cùng nghiêm túc: "... Em cũng muốn trở lại. Nhưng nuôi đứa nhỏ rất tốn tiền, gần đây mới đủ tiền vé xe."

Cố Khái Đường ngẩn ra, không rõ Đậu Tranh vì sao lại đột nhiên nhìn mình.

"Thế nào cũng không cùng tỷ tỷ nói một tiếng..." Cố mụ mụ nói, "Tết âm lịch cũng không trở lại. Hài tử lớn như vậy, ta ngay cả tiền mừng tuổi chưa từng đã cho."

Cố Khái Đường ngẩn ra, không rõ y vì sao đột nhiên nhìn mình.

Bởi vì Đậu Tranh nhìn hắn, cho nên mẹ Cố cùng em gái đều theo bản năng nhìn qua. Cố Khái Đường bưng ly nước lên uống một hớp, ngăn trước mặt mình.

Đậu Tranh nhìn về phía khác.

Mẹ Cố yêu thương nhìn Tiễu Dã, vươn tay sờ tóc bé con, nói: "Tiểu Dã à..."

Đậu Tranh vỗ vỗ sau lưng Tiễu Dã, cổ vũ nói: "Đi qua chỗ bà nội đi con."

"..."

"..."

Lời vừa nói xong, trong phòng nhất thời an tĩnh mấy giây, Cố Khái Đường ngậm nước trong miệng, nửa ngày cũng chưa nuốt xuống.

Mẹ Cố sửng sờ. Nàng coi Đậu Tranh là con trai mà chăm sóc không sai, đối với Tiễu Dã cũng phá lệ thân thiết, nhưng hai người dù sao cũng là chị em, làm sao có thể gọi bà nội chứ?

Cố Khái Đường rũ mi mắt, nghĩ thầm, mẹ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình hắn khi bị gọi là "thúc phụ" rồi.

Đậu Tranh chỉ dẫn kỳ quái khiến người nhà họ Cố chân tay luống cuống, nhưng Tiễu Dã như tìm được từ thích hợp để xưng hô, bé con nhỏ giọng gọi: "Chào bà nội." sau đó đi tới trước người mẹ Cố, bàn tay bé nhỏ lo lắng sờ sờ vòng cổ của bà.

Mẹ Cố nhìn Đậu Tranh, thấy y thật bình tĩnh, không biết nên nói cái gì, liền bỏ qua. Bà kéo Tiễu Dã, mặt dán lên gò má mềm mại của bé con, khích lệ nói: "Thật giống ba ba..."

Người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra không giống, Đậu Tranh tóc có chút xoăn, Tiễu Dã tóc lại thẳng, mỏng, nhất là mắt và lông mi, cảm giác cực kỳ tinh tế. Mẹ Cố đương nhiên nhìn ra Tiễu Dã cùng Đậu Tranh không giông, Tiễu Dã có lẽ giống mẹ hơn. Bất quá lời như vậy nói ra có lẽ sẽ làm Đậu Tranh giận, dù sao cũng đã ly hôn.

Thân là con gái, Cố Khái Mai rất không giữ mặt mũi cho mẹ, cô suy nghĩ một hồi, nói: "Con sao lại có cảm giác, bé con lớn lên giống anh hai hơn."

Đậu Tranh tay chân cứng ngắc, khẩn trương nhìn Cố Khái Mai.

Cố Khái Đường trừng mắt nhìn cô, nói: "Không nên nói bậy."

Tiễu Dã mở to mắt, ngửa đầu nhìn mẹ Cố.

Mẹ Cố "phốc" cười một tiếng, bà bế Tiễu Dã đến bên tai, cọ cọ, dùng thanh âm dỗ dành đứa nhỏ nói: "Ai bảo không giống? Tiễu Dã xinh đẹp nhất..."

Đậu Tranh và Tiễu Dã còn chưa ăn điểm tâm, sau khi ở phòng khách trò chuyện một chút, Đậu Tranh đi vào phòng bếp.

Mẹ Cố vội vàng đi theo hỏi: "Em làm được không? Biết nấu cơm không?"

Đậu Tranh thuần thục mở bếp gas: "Được, không thành vấn đề."

Mẹ Cố lo lắng, đứng ở bên cạnh nhìn một hội, thấy Đậu Tranh nhuần nhuyễn đánh trứng gà, nấu mì sợi, cảm thán: "Một mình em thật là không dễ dàng. Có nghĩ qua chuyện đi bước nữa chưa?"

Đậu Tranh không hé răng.

Năm người chỉ có một mình Cố Khái Đường đã ăn điểm tâm, Đậu Tranh đổ mì ra bốn tô, múc cháo cho Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường biểu hiển một chút cũng không đói, Đậu Tranh đã nói: "Hôm qua còn dư lại, cậu ăn chút đi."

Cố Khái Đường không thể làm gì khác hơn là cầm lấy cái muỗng.

Tiễu Dã ăn rất chậm, nhưng nhai không kỹ, bình thường bỏ đồ ăn trong miệng liền vội vã nuốt xuống. Để chăm sóc bé, Đậu Tranh nấu mì rất mềm, có chút dẻo, hơn nữa giống như quên bỏ muối, vô cùng nhạt.

Sau khi ăn cơm xong ngồi cùng nhau nói chuyện phím, mẹ Cố đối với cuộc sống bốn năm qua của Đậu Tranh rất hứng thú, nhưng mà nói về vợ y, y liền im lặng trầm mặc, sau đó không vui vẻ gì nói qua chuyện khác.

Cho nên Cố Khái Đường đối với cuộc hôn nhân của Đậu Tranh không biết chút nào, là do Đậu Tranh không muốn nhiều lời.

Ở tuổi mẹ Cố và Cố Khái Mai, một khát vọng làm bà nội, một khát vọng làm mẹ, là phụ nữ, đều phi thường thích trẻ con, nhất là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời như Tiễu Dã, hai người cả ngày đều chơi cùng Tiễu Dã, buổi tối thì ba người đã trở thành anh em kết nghĩa.

Buổi tối, mẹ Cố và Cố Khái Mai trực tiếp ở lại tiểu khi Minh Châu không đi, Cố Khái Mai kiên định: "Em muốn ngủ với Tiễu Dã."

"..." Cố Khái Đường trầm mặc một chút, nói: "Được."

Nhà ở tiểu khu Minh Châu rộng hai trăm mét vuông, phòng được quét dọn sạch sẽ có thể ngủ chỉ có hai phòng, những phòng khách chăn đệm đều chưa phơi nắng, mùi mốc rất nặng, không thể ngủ.

Hai gian phòng một lớn một nhỏ, bày trí đơn giản, phòng lớn cho mẹ Cố, Cố Khái Mai và Tiễu Dã, Đậu Tranh và Cố Khái Đường ngủ ở phòng nhỏ dành cho khách.

Cố Khái Đường không có ý kiến, hắn đương nhiên không thể cùng mẹ và em gái đã thành niên ngủ.

Đậu Tranh nghe được kết quả này, dửng sốt một chút, không nói gì, nhưng đếm đó trước khi vào phòng ngủ tắm rửa rất lâu.

Khi y từ phòng tắm đi ra, thân thể đều bị nước nóng hun đỏ bừng.

Cố Khái Đường đã nằm trên giường xem sách, hắn mang mắt kính bình thường không hay dùng tới, nhìn Đậu Tranh đã tắm xong, liền tắt đèn đầu giường, sách trêm tay cũng để qua bên.

Trong phòng đều là sách của Cố Khái Đường, có cuốn mua mà chưa động vào, có cuốn đã đọc rất kỹ.

Cố Khái Đường đọc sách không thích ghi chép, hắn thích giữ sách sạch sẽ, ngăn nắp, ngoại trừ sách đã mua quá lâu, bìa ngoài có chút ố vàng, còn lại đều như sách mới mua.

Đậu Tranh có chút khẩn trương hỏi: "Ngủ luôn hả?"

Cố Khái Đường nhìn đồng hồ, hiện tại mới mười giờ, bình thường hắn ở trường đều là mười một rưỡi mới ngủ, bây giờ ngủ có chút sớm.

Nhưng hắn vẫn gật đâu "Ừ" một tiếng.

Đậu Tranh liền tắt đèn, mò mẫm bò lên giường.

Cố Khái Đường lo y sẽ ngã xuống, vì vậy mở điện thoại di động chiếu sáng. Chờ Đậu Tranh nằm xuống, Cố Khái Đường mới tắt điện thoại.

Trong phòng nhất thời đen như mực, vô cùng an tĩnh.

Mẹ Cố và Cố Khái Mai hình như đang kể chuyện xưa cho Tiễu Dã nghe, khoảng cách quá xa, âm thành đều không rõ, hình như là chuyện về vịt con các kiểu, một lát sau Cố Khái Mai nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi..."

Bên kia liền im lặng.

Thời gian còn quá sớm, Cố Khái Đường nhắm mắt lại nhưng không ngủ. Đậu Tranh nằm bên cạnh hắn trở mình, Cố Khái Đường biết y còn chưa ngủ.

Quả nhiên qua một lúc Đậu Tranh lặng lẽ xích lại gần Cố Khái Đường nói: "Dáng ngủ của tôi không tốt lắm."

Cố Khái Đường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"... có thể sẽ gác nữa."

Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nói: "Tôi biết rồi."

Đậu Tranh đột nhiên đưa qua một chân, đặt lên đùi phải của Cố Khái Đường, tay cũng để trên ngực hắn: "... chính là giống như vậy."

Trong phòng có bật điều hòa, tuy rằng không quá nóng, nhưng ngày Đại Hạ, làm cho người ta thấy khó chụy. Cố Khái Đường giơ tay ra nhẹ nhàng đẩy tay Đậu Tranh, rồi đẩy cái chân kia ra, nghiêm túc lặp lại: "Tôi biết rồi."

Đêm hôm đó, Cố Khái Đường lại mơ thấy giấc mộng kia.

Nóng bỏng đến mức không thở nổi, hơi nước khi hô hấp đều có thể thấy rõ ràng. Hết thảy đều ẩm ướt, vặn vẹo.

Cố Khái Đường ngừng trong chốc lát, thậm chí còn có thể nghĩ, tại sao lại nóng như vậy.

Nóng quá, hắn nóng cực kỳ...

Thân thể quấn quýt, nóng bỏng, dồn dập.

Cố Khái Đường quen thuộc mỗi một chuyện sắp xảy ra kế tiếp.

Nhưng hôm nay trong mộng có chút không giống. Khi Cố Khái Đường nắm chặt thắt lưng người dưới thân thì, người ôm chặt cánh tay mình biến thành một gương mặt mơ hồ.

Sau đó Cố Khái Đường bị người nọ cắn lấy bờ môi.

Vẫn nóng bỏng như vậy, vẫn ướt át như vậy.

Nhưng lại không giống như trước kia.

Cố Khái Đường khó chịu giãy dụa, liều mạng giơ tay lên, muốn nắm lấy cằm, theo ngọn đèn nhập nhèm, thấy rõ mặt người nọ.

Sau đó như mọi khi, Cố Khái Đường đột nhiên từ trong mộng tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi.

Hắn kinh ngạc nhìn treo ở trước mắt có chút xa lạ đèn, một lát sau tài nhớ tới nơi này là nơi nào.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, Cố Khái Đường nhìn đồng hồ, hiện tại mới sáu giờ sáng. Đậu Tranh có lẽ đang làm điểm tâm, trong bếp có âm thanh rất nhỏ.

Cố Khái Đường nuốt nước miếng, hắn nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán. Một lát sau, hắn chậm rãi ngồi bên giường, mồ hôi theo tóc rơi xuống.

... Thật sự quá nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui