Bé Con Thân Ái

Đó là một vị đồng nghiệ mà khi mẹ Cố còn đi làm thì quen biết, bà lớn hơn mẹ Cố chừng mười tuổi, bình thường cũng rất hay quan tâm tới mẹ Cố.

Mấy năm trước hai người cũng có liên lạc, sau này cũng xa cách, quan hệ giữa hai người cũng dần dần phai nhạt.

Vị nữ đồng nghiệp kia quay đầy, nhìn ba Cố bên cạnh, còn có Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường tuổi còn trẻ, tướng mạo anh tuấn, thu hút ánh mắt người khác. Bà nghĩ tới điều gì đó, thì thầm với mẹ Cố, hỏi: "Trước kia con trai bà không phải vội vã muốn kết hôn sao? Bây giờ còn muốn đi xem mắt không?"

Mẹ Cố vừa nghe vậy. liên tục xua tay: "Không cần không cần... con tôi đã sớm kết hôn rồi.

Bà nhịn không được nhớ lại, lúc đó không biết ép Cố Khái Đường đến thế nào, mới có thể khiến cho vị đồng nghiệp không quá thân quen này biết con trai mình vội vã phải kết hôn.

Nữ đồng nghiệp sửng sốt cúi đầu, quả nhiên thấy trên ngón áp út của Cố Khái Đường có một chiếc nhẫn màu trắng. Bà cũng không thất vọng, "nga" một tiếng, vui mừng cho mẹ Cố. Bà rất nhanh đã nói sang chuyện khác, hỏi: "Bà tới đây làm gì vậy? Nhà bà con có đứa nhỏ học tiểu học sao?"

Mẹ Cố nói: "Là cháu tôi."

"...?" nữ đồng nghiệp kinh hãi, không dám tin hỏi: "Cháu ruột? Con của con trai lớn của bà sao?"

"Dĩ nhiên rồi." mẹ Cố có chút mất hứng.

Nữ đồng nghiệp cũng nghe ra tâm tình của mẹ Cố, liền uyển chuyển hỏi một câu: "Cháu trai bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm nay sáu tuổi."

Nữ đồng nghiệp vô cùng khó hiểu, nghĩ mấy năm trước còn chưa kết hôn, thế nào lại nhanh như vậy đã có một đứa nhỏ sáu tuổi rồi.

Trong lòng bà có chút nghi vấn, bất quá tuổi cũng lớn, không tiện tiếp tục nhieuf chuyện, chỉ âm thầm nghĩ: Chuyện kinh ngạc của người trẻ quả nhiên rất nhiều, cũng không quan hệ với bà.

Cố Khái Đường nhắc nhở ba mẹ nhỏ giọng xong, liền hướng mắt lên bục. Nhìn qua hắn hết sức tập trung nghe hiệu trưởng nói chuyện, trên thực tế Cố Khái Đường một chút cũng không lọt tai, ánh mắt của hắn tập trung ở trên người bé con ngồi ở hàng thứ nhất. Cố Khái Đường không có cách nào không nhìn tới Tiểu Dã.

Vóc dáng Tiểu Dã so với bạn cùng tuổi không tính là cao, cho nên ngồi ở hàng thứ nhất, quan sát hiệu trưởng ở chỗ rất gần. Từ trước khi đến trường bé con được Cố Khái Đường dạy phải tôn sư trọng đạo, nghe tới âm thanh diễn thuyết hữu lực âm vang, hiển nhiên có chút sợ hãi, ngồi ở trên băng ghế không nhúc nhích.

Tháng chín Bắc Kinh vẫn còn rất nóng, may làm Tiểu Dã ngồi ở chỗ râm mát, Cố Khái Đường hơi yên tâm một chút, lẳng lẳng nhìn cái gáy bé con.

Buổi lễ tựu trường rất nhanh đã kết thúc, sau khi nghỉ ngơi mười phút, học sinh sẽ đi học. Hiệu trưởng hô một tiếng, những học sinh bé bé con con liền cầm ghế, lác đác đi vào phòng học.

Cố Khái Đường nhìn về phía trước, ánh mắt dõi theo Tiểu Dã, nghĩ chỉ càn bé đi vào phòng học, hắn và ba mẹ Cố sẽ rời đi.

Tiểu Dã thành thành thật thật đi theo cô giáo vào lớp. Có lẽ vì bé quá đáng yêu, toàn bộ đường đi giáo viên nữ trẻ tuổi đều nắm tay bé, còn cúi đầu nói gì đó với bé.

Tâm tình Cố Khái Đường rất phức tạp nhìn theo bóng lưng Tiểu Dã. Hắn không biết Tiểu Dã có quay đầu lại nhìn hắn hay không. Có lẽ sẽ không, bởi vì những đứa trẻ khác cũng không quay đầu, cũng có thể sẽ, bởi vì Tiểu Dã rất dính người.

Cố Khái Đường cũng không biết chính mình có muốn Tiểu Dã quay đầu lại nhìn hắn hay không, trong lòng hắn cũng chưa có đáp án, Tiểu Dã cũng đã quay đầu lại.

Cố Khái Đường cong khóe miệng, vẫy tay với bé một cái.

Ba mẹ Cố cũng ra dấu tạm biệt với bé, nói: "Tiểu Dã, đi học đi nào."

Nhưng Tiểu Dã cúi đầu để ghế nhựa trên đất, buông tay cô giáo ra, đột nhiên chạy về phía ba người Cố Khái Đường.

Cô giáo trẻ tuổi cả kinh, vôi vàng gọi: "Trở về đi nào."

Tiểu Dã quay đầu nhìn cô giáo. Đoàn người đông đúc, bé con đi như vậy rất dễ bị thương, Cố Khái Đường nhíu mày, nói với ba mẹ Cố: "Con đi xem sao." rất nhanh đã đi đến bên phía Tiểu Dã.

Tiểu Dã rốt cuộc cũng đứng bên chân Cố Khái Đường, bé con ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Cố Khái Đường, hỏi: "Thúc phụ không đi học chung với con sao?"

Vừa nói vừa giơ tay ra, ý bảo Cố Khái Đường ôm bé.

Cố Khái Đường nghĩ nhiều người như vậy không thể ôm bé được, liền ngồi xổm dưới đất, đặt bé lên đầu gối của mình, Cố Khái Đường nói: "Không đi cùng con được, có những bạn nhỏ đi học cùng con mà, Tiểu Dã."

"Không được," Tiểu Dã nhỏ giọng nói, "Con, con có chút sợ, con muốn thúc phụ đi cùng."

Tiểu Dã sợ người lạ, trước kia Tiểu Dã đi nhà trẻ, nhưng trong nhà trẻ cũng không có nhiều trẻ em như vậy, Tiểu Dã kiên trì tới trưa, lúc này đột nhiên rất ủy khuất, nhưng không phải cáu kỉnh, chỉ là cầu xin Cố Khái Đường đi học cùng bé.

Cố Khái Đường nói: "Những người bạn nhỏ khác cũng đâu có đi học cùng ba mẹ."

Tiểu Dã lắc lắc đầu, dựa vào người Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nâng cái mông Tiểu Dã, định để bé đứng trên đất, vừa đặt bé con xuống, Tiểu Dã đã khóc hô lên một tiếng "Ba ơi", tay Cố Khái Đường run lên một tiếng, không thể quyết tâm đẩy ra ngoài được, Tiểu Dã cũng thuận thế dụi đầu vào lòng Cố Khái Đường.

Mấy tháng này Cố Khái Đường càng ỷ lại vào Cố Khái Đường, tuy rằng còn rất nghe lời, nhưng hình như còn biết làm nũng nữa. Cố Khái Đường nghĩ một bé trai thì không nên sợ người lạ như vậy, mắt thấy mười phút nghỉ giữa giờ cũng sắp hết, Cố Khái Đường kéo tay Tiểu Dã, nhìn vào mắt của bé con, dùng giọng nghiêm túc nói.

"Tiểu Dã, năm nay con sáu tuổi rồi."

Hai mắt Tiểu Dã long lanh ngấn nước.

Cố Khái Đường thở dài khe khẽ, nói: "Anh trai sau này phải kiên cường một chút, được không nào?"

Tiểu Dã gật gật đầu, lông mi còn đọng một giọt nước mắt.

Cố Khái Đường nghĩ có chút buồn cười, lại có chút không đành lòng. Mỗi lần đều là như vậy, tuổi Tiểu Dã không lớn lắm, cũng rất có thể miễn cường chính mình, chỉ cần là yêu cầu của Cố Khái Đường, tỷ như "kiên cường một chút", do dù trong thời gian ngắn bé con không làm được nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó dựa vào yêu cầu của Cố Khái Đường mà làm theo. Hắn sờ sờ đâu Tiểu Dã, cúi đầu nhìn vào mắt bé con, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Buổi chiều ba còn phải đi thăm thầy, không có thời gian ở cùng con. Huống chi trong phòng học cũng không có dư chỗ, ông nội bà nội lớn tuổi rồi, không thể đứng lâu như thế. Chờ ba có thời gian sẽ tới cùng con nhé."

Tiểu Dã hít hít nước mũi, nói: "Vậy cũng được."

Thấy Tiểu Dã nghe lời như vậy, Cố Khái Đường nhịn không được ôm bé, ở bên tai Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã thật ngoan."

Cố Khái Đường giúp Tiểu Dã cầm túi xách, kéo tay bé con dẫn bé tới phòng học. Nhìn Tiểu Dã ngồi xuống chỗ của mình, Cố Khái Đường và ba mẹ Cố đứng bên cửa sổ xem một hồi, mới đi khỏi trường học.

Thời gian trôi qua, phản ứng cơ thể của Đậu Tranh càng thêm mãnh liệt, nhưng y háo thắng, lại sĩ diện, khó chịu thì ngay cả Cố Khái Đường cũng không nói, chỉ cắn răng chịu đựng. Có lần Cố Khái Đường phát hiện Đậu Tranh một mình nằm trên giường lăn lộn, rất lo lắng, đêm đó hắn nói chuyện với Đậu Tranh một hồi lâu, sử dụng một phương thức uyển chuyển nói chuyện này với mẹ Cố.

Cũng không biết vì lý do gì, Đậu Tranh không thích để Cố Khái Đường chăm sóc y, lại có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của mẹ Cố. Gần đây mẹ Cố thường xuyên tới tiểu khu Minh Châu, hiện tại cũng vậy, mẹ Cố định nhờ ba Cố đưa bà tới bên chỗ Đậu Tranh.

Cố Khái Đường một mình đến bệnh viện của Lưu Hạo Nhiên.

Sau khi phẫu thuật, Lưu Hạo Nhiên ở lại bệnh viện hơn một trăm ngày, hôm nay chính thức xuất viện.

Lúc vừa phẫu thuật xong, Cố Khái Đường nhìn thấy ông, chỉ cảm thấy Lưu Hạo Nhiên vô cùng gầy yếu, hơn nữa màu da xám xịt, nhưng bây giờ phát hiện ông đã có da dẻ hơn.

Bên người Lưu Hạo Nhiên có hơn mười người bà con, đồng nghiệp, trong tay bọn họ cầm đồ của Lưu Hạo Nhiên, đứng chung quanh ông, ríu rít nói gì đó. Cố Khái Đường do dự không biết có nên tiến đến hay không, đã bị một người phụ nữ mắt xếch nhìn thấy, bà nói với Lưu Hạo Nhiên: "Học sinh của ông đến thăm kìa."

Lưu Hạo Nhiên ngẩng đầu một cái, liếc mắt nhìn thấy Cố Khái Đường.

Ông chậm rãi vẩy tay với Cố Khái Đường, dùng âm thanh yếu ớt nói: "Tiểu Cố, lại đây."

Qua một cơn bạo bệnh, Lưu Hạo Nhiên có vẻ tiều tụy không ít, tiếng nói to nguyên bản cũng không còn sức lực. Thanh âm rất nhỏ, Cố Khái Đường không nghe thấy được, nhưng có mấy lời không cần nghe cũng hiều, hắn đi tới.

Vợ Lưu Hạo Nhiên vội vã nhận lấy quà tặng Cố Khái Đường đưa tới oán trách: "Còn mang theo đồ làm gì?", còn nói" "Tiểu Cố, qua nhà thầy ngồi một lúc đi."

Bởi vì nơi này có không ít đồng nghiệp của Lưu Hạo Nhiên, còn là những người đã từng dạy qua Cố Khái Đường, Cố Khái Đường đứng ở chỗ này rất lúng túng cho nên muốn từ chối.

Nhưng sư mẫu dùng thái độ không cho cự tuyệt lôi kéo cánh tay Cố Khái Đường, còn nói: "Nhất định phải tới, thu nhiều đồ của em như vậy, còn chưa lại nhà dùng bữa cơm."

Nếu như chỉ là ăn cơm, Cố Khái Đường nói không chừng sẽ cự tuyệt. Thế nhưng nhìn ánh mắt của sư mẫu, Cố Khái Đường nghĩ bà có chuyện muốn nói với mình, do dự một chút, đành đáp ứng.

Lưu Hạo Nhiên phải tĩnh dưỡng, trước khi ăn cơm đều trong phòng của mình, đóng cửa cách âm. Mấy người khác ngồi trong phòng khách, sư mẫu kéo tay Cố Khái Đường đến hòng bếp, bảo hắn giúp bà rửa hoa quả.

Nhưng cửa phòng bếp vừa đóng, sư mẫu kéo tay Cố Khái Đường, thở dài.

Không phải là bất đắc dĩ thở dài, mà là hơi thở vui mừng, sung sướng.

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Chúc mừng thầy đã xuất viện."

Sư mẫu cầm lấy cánh tay Cố Khái Đường càng chặc, bà nói: "Thật cảm ơn Tiểu Cố, em luôn tới thăm thầy, nếu không có em, ông ấy khẳng định không phẫu thuật."

"...?"

Sư mẫu hạ giọng nói: "Thầy em da mặt mỏng, không chịu nói cho em. Ông ấy ở trong phòng bệnh, suốt ngày than thở, còn nói tuổi lớn rồi, không muốn lăn qua lộn lại, lại lo không ra viện được, học sinh mấy em phải làm sao?"

Cố Khái Đường ngẩn ra, mở miệng nói: "Thầy..."

"Người ông ấy lo nhất cũng là em." Sư mẫu hiền hòa nhìn Cố Khái Đường, loại ánh mắt thân mật, tín nhiệm này khiến lồng ngực Cố Khái Đường không hiểu sao chợt thấy đau nhức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui