Ngày hôm sau, khi Khương Tú Mai dọn nhà, bà phát hiện quần áo Khương Tinh thay ra dính vài vệt máu.
Khương Tú Mai giật mình một cái, lập tức xông vào phòng của hắn, xốc người lên hỏi: “Tinh Tinh, tối qua mày ra tay nặng lắm hả? Mày sẽ không đánh chết người ta đó chứ, đánh chúng thân tàn ma dại rồi à?”
Vì tội gì mà bọn họ phải gánh mạng người chứ!
Trong lòng Khương Tú Mai hối hận chết mất.
Khương Tinh vẫn còn buồn ngủ, nhập nhèm mở mắt ra, nói qua loa: “Chuyện đó sao có thể? Là ngày vui lớn, con không muốn để năm mới có tiếng khóc than được.”
“Vậy cái này là sao?” Khương Tú Mai chỉ vào vết máu hỏi hắn.
“Máu của Hồng Lực, không phải của con, lúc xây xát thằng đó nắm lấy đầu con nên bị dính một chút, không nghiêm trọng gì cả.
Con đã dạy dỗ bọn chúng một trận rồi, chúng muốn đánh rắm còn không được, mẹ yên tâm đi.”
Lúc này Khương Tú Mai mới bớt căng thẳng.
Khương Tinh cười nham hiểm, lấy một xấp tờ một trăm dân tệ từ dưới gối đầu ra, đắc ý nói: “Con còn mang cái này về nè.”
5000 tệ tiền mặt được Hồng Hưng Quốc bảo vệ tới cùng như của quý của ông ta, còn có lòng lấy mảnh vải bố bọc lại nên nhìn nó càng phình to trước ngực lão.
Lúc Khương Tinh đi tới mò mẫm dò tìm, Hồng Hưng Quốc còn tưởng mình gặp phải lũ cướp cạn, cố chấp liều mạng bảo vệ 5000 tệ tiền mặt, cầu mong tên cướp mau bỏ đi.
Khương Tinh dứt khoát tương kế tựu kế, tiện tay chôm tiền của ông ta.
Nhưng ba con Hồng Hưng Quốc Hồng Lực tên nào cũng muốn tiền không muốn mạng, không thể lấy hết về thì cũng phải cầm được một ngàn.
Chỉ thế thôi cũng đủ để Khương Tinh vui vẻ rồi.
Khương Tú Mai cũng rất vui, hạnh phúc đi nấu cơm.
Khương Tiểu Mãn thức dậy muộn nhất, bình thường bé với Khương Tú Mai có đồng hồ sinh học giống nhau, bà ngoại dậy thì bé dậy, nhưng tối qua bé chứng kiến trực tiếp, còn gặp phải ác mộng, tinh thần không tốt lắm nên sáng sớm vẫn ở lại giường một lúc.
“Uống cái này đi.” Khương Tú Mai nhìn thấy bé với khuôn mặt mơ màng đi ra từ trong phòng thì đưa bé một chén nước trứng gà đường mật để an ủi.
Khương Tiểu Mãn không nói gì, ngửa đầu một hơi ừng ực ừng ực uống hết.
Bên cạnh viền môi trắng nõn còn dính chút nước, Khương Tú Mai giúp bé lau đi.
“Bà ngoại.” Khương Tiểu Mãn cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngây ngô mờ mịt hỏi: “Con hoang là gì ạ?”
“A… Chuyện này…” Gương mặt tươi cười của Khương Tú Mai cứng đờ, trong lòng sớm đã chửi hai ba con kia cả trăm nghìn lần.
Tuy Khương Tiểu Mãn chỉ là trẻ con nhưng tâm hồn lại cực kỳ nhạy cảm và sắc bén.
Chỉ riêng việc của Đại Hoa Tiểu Hoa thôi là bé đã có thể khóc cả buổi sáng.
Bình thường khi gặp mấy câu hỏi chí mạng như này, Khương Tú Mai sẽ không nói với bé tiếp nữa.
Khuôn mặt Khương Tú Mai bối rối, phân vân không biết nên dùng câu nào mới có thể trả lời qua loa cho có lệ, không ngờ biểu cảm đó của bà ở trong mắt Khương Tiểu Mãn lại càng khẳng định suy đoán của bé.
Một hai ba.
Cái miệng nhỏ bẹp xuống, không đợi tới bao lâu, hạt đậu nhỏ nói rơi là rơi.
“Oa hu hu hu hu hu… Cháu biết rồi, bà ngoại không cần cháu, muốn đuổi cháu lên núi làm khỉ hoang, hu hu hu cháu chỉ là đứa bé không ai cần.”
Khương Tiểu Mãn khóc lên khóc xuống.
Bé vừa khóc vừa lê về phòng thu dọn đồ vào túi, bé đau lòng tới mức muốn bỏ nhà ra đi.
Khương Tú Mai hơi ngạc nhiên, giữ bé con lại, hỏi bé: “Ai nói với cháu là bà ngoại không cần cháu cơ? Bà ngoại yêu cháu nhất mà.”
Khương Tiểu Mãn mếu máo nói: “Tối qua cháu nằm mơ, mơ thấy bà ngoại nói cháu rất hư, không nghe lời, muốn đuổi cháu đi lên núi làm khỉ hoang.
Khỉ hoang cũng là em bé, bà ngoại không cần cháu nữa hu hu hu…”
Tối qua Khương Tiểu Mãn nghĩ về chuyện này rất rất lâu mà vẫn không nghĩ ra được tại sao lại vậy, tới khi ngủ cũng gặp ác mộng.
Trong mơ bà ngoại cũng nói như vậy.
“…” Chuyện này vì đâu do ai.
Khuôn mặt Khương Tú Mai đen lại, nhéo nhéo mũi bé nói: “Nói hươu nói vượn gì đấy? Sao bà ngoại lại không cần cháu được? Khỉ hoang là khỉ hoang, Tiểu Mãn nhà chúng ta sao có thể đi làm khỉ hoang được?”
“Vậy con hoang là gì ạ?” Khương Tiểu Mãn nắm lấy áo của bà, ánh mắt mong chờ hỏi.
“Con hoang nghĩa là… Là……” Khương Tú Mai thở dài nói: “Cháu nói đúng rồi, con hoang chính là khỉ hoang đấy.
Chưa nghe qua câu chuyện về Tôn Đại Thánh (1) à? Khỉ với Hầu Tôn đều là cục cưng bé nhỏ, nói vậy tức bảo Tiểu Mãn là bé con đáng yêu đó.”
(1) Tôn Đại Thánh: Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không, Hầu Vương (vua khỉ), Hầu Tôn, Tôn Hành Giả...
Câu chuyện về Tôn Đại Thánh tất nhiên Khương Tiểu Mãn biết.
Trước đây trong nhà có một cái tivi cũ nhỏ, phát sóng nhiều nhất là truyện Tôn Đại Thánh.
Bạch long mã, Trư Bát Giới, Sa Tăng và Đường Tam Tạng, Khương Tiểu Mãn thích nhất là Tôn Đại Thánh.
Đây cũng là bộ phim hoạt hình bé thích nhất, Tôn Đại Thánh chính là anh hùng của bé.
Khương Tú Mai vừa nói tới đây thì Khương Tiểu Mãn cũng quay xe, lập tức không cảm thấy buồn nữa.
Khỉ hoang thật là oai phong, có Hoa Quả Sơn, có Thủy Liêm Động, nói không chừng có một ngày Tôn Đại Thánh tới tìm bé rủ đi chơi đó.
Bé thút thít hỏi: “Vậy Đại Thánh cũng sẽ bảo vệ cháu đúng không?”
“Tất nhiên, ai thấy Tiểu Mãn mà chả thích?”
Khương Tiểu Mãn nín khóc nở nụ cười hạnh phúc.
Sớm biết vậy thì lúc trong mơ bé đã mơ thấy Hoa Quả Sơn rồi, bé chỉ mơ thấy bà ngoại đuổi mình lên núi đi làm khỉ hoang, thê thảm lắm luôn.
Bé cũng chưa kịp thấy mặt Tôn Đại Thánh một lần đã bị doạ tỉnh cả ngủ.
Bé xoa xoa đầu mình, sau khi ngừng tiếng khóc thì hỏi tiếp: “Vậy có phải cháu nhảy ra từ cục đá không?”
“…”
Khương Tú Mai lấy ra củ khoai tây từ trong giỏ rau để gọt, vừa gọt vừa nói: “Không phải, là đào từ trong đất lên.”
Khương Tiểu Mãn hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Đất, đào từ trong đất?”
Bụi bặm giống như củ khoai tây hả? Cả người đều dính bùn đất hả?
Nhưng những bạn nhỏ khác khác đều trắng trẻo mũm mĩm thơm thơm mà!
Sao bé lại không giống?
Khương Tiểu Mãn lại muốn khóc.
Dù chuyện bé là khỉ hoang thì bé vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận, nhưng bé không thể chấp nhận việc cả người mình dính đầy bùn đất.
Bé đáng yêu sạch sẽ, đôi tay nhỏ bé này một ngày tắm rửa không biết bao nhiêu lần.
“Cháu không tin!” Khương Tiểu Mãn dậm dậm chân, chạy tới hỏi Khương Tinh: “Cậu ơi, cháu tới từ đâu vậy?”
Khương Tinh đang muốn ngủ nướng tiếp, nghe xong mơ mơ màng màng trả lời: “Tất nhiên là nhặt trong thùng rác.”
“…”
Cuối cùng Khương Tiểu Mãn không nhịn được mà khóc.
So với nhặt từ trong thùng rác, bé thà được đào lên từ trong đất còn hơn.
Khương Tiểu Mãn quay về tìm Khương Tú Mai: “Bà ngoại, cháu thật sự đào từ trong đất lên à? Lúc đào cháu lên, dưới chân có rễ cây không?”
Biết Khương Tiểu Mãn thích tìm hiểu rõ sự thật, đáng lẽ bà không nên nói như vậy.
Khương Tú Mai bắt đầu đau đầu, ậm ừ một lúc không biết nên giải thích thế nào, nói qua loa: “Bà ngoại già rồi, không nhớ rõ.”
Không lấy được câu trả lời, Khương Tiểu Mãn đành phải bĩu môi, tự mình suy nghĩ linh tinh.
Rốt cuộc bé từ đến từ đâu?
“Anh hệ thống, anh biết không?” Khương Tiểu Mãn hỏi hệ thống.
Hệ thống rất muốn giả chết, nhưng nếu nó không trả lời được câu hỏi đơn giản như vậy thì cũng quá mất mặt cho giới hệ thống rồi.
Nhưng phải nói như thế nào?
“Ký chủ, nhóc có biết… Tại sao Hoa Hoa lại sinh Đại Hoa với Tiểu Hoa không?”
Khương Tiểu Mãn gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: “Là vì em muốn ăn thịt?”
“…” Hệ thống trịnh trọng nói: “Ký chủ, bà ngoại nhóc nói đúng đấy.”
Khương Tiểu Mãn trừng mắt, “Em thật sự đào từ trong đất lên á?”
“Có lẽ thế.”
Nói chung là không thể nhảy ra từ cục đá được.
Kịch bản của hệ thống không viết chi tiết như vậy, biết đâu Khương Nguyệt thật sự đào bé từ dưới đất lên rồi lượm về nhể? Lại cũng có thể nhặt từ trong thùng rác, ai mà biết.
Túm cái quần lại, vì chuyện này mà Khương Tiểu Mãn buồn rất lâu.
Bé đột nhiên nhiên cảm thấy mình có thể là một sinh vật lạ, không giống những bạn nhỏ khác cho lắm.
Để tìm kiếm sự đồng tình, Khương Tiểu Mãn quyết định gọi điện thoại hỏi Du Thanh Thời một cuộc.
“Xin chào, bạn nhỏ Du Thanh Thời.” Lần đầu tiên có việc nhờ người khác, giọng nói Khương Tiểu Mãn khó có thể không ngượng ngùng, “Tớ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Du Thanh Thời vẫn là Du Thanh Thời, giống như một cái hũ nút, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì sẽ không nói gì, vì vậy cậu chỉ cầm ống nghe, không nói chuyện cũng không cúp máy.
Khương Tiểu Mãn tự nói với mình: “Cậu từ đâu đến vậy?”
“Gì cơ?” Du Thanh Thời nghe không hiểu.
Cậu lại bị ép phải mở miệng thêm lần nữa rồi.
Khương Tiểu Mãn tưởng cậu không nghe rõ, lặp lại thêm một lần, “Cậu tới từ đâu?”
“Tớ, tớ…” Du Thanh Thời hơi ngây người, nhận ra tới cả câu hỏi cậu ấy cũng nghe không hiểu.
“Tớ cũng không biết.” Cậu rất thành thật, sau khi suy nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra được, cậu chân thành nói: “Tớ vẫn chưa từng hỏi câu này bao giờ, đợi sau biết tớ sẽ nói cho cậu.”
“Thì ra là vậy.” Cậu ấy cũng không biết.
Khương Tiểu Mãn nâng ống nghe lên, cười hề hề thần bí nói: “Tớ biết cậu từ đâu tới đó.”
“ Tới từ đâu?”
“Nhặt trong thùng rác, trong thành phố các cậu có rất nhiều thùng rác, mà trẻ con cũng nhiều.”
“…” Du Thanh Thời tức giận đến mức cúp điện thoại.
Cậu đã quyết định rồi, một khoảng thời gian sau sẽ không nói chuyện với Khương Tiểu Mãn nữa, bé là đồ có vấn đề.
Nhưng Du Thanh Thời vẫn không phục lắm.
Cậu quyết định đi hỏi ba mình: “Ba, con tới từ đâu vậy?”
Lúc đó Du Văn Thành đang ăn bữa sáng, bị con trai doạ sặc tới mức ho khan.
Rốt cuộc con trai ông có bình thường không vậy? Loại câu hỏi này cũng có thể hỏi à? Rốt cuộc thì có giống mấy bạn nhỏ khác không?
Du Văn Thành kìm nén xúc động, hết sức nghiêm túc, đúng đắn nói: “Đợi sau con lớn sẽ biết…”
“…” Du Thanh Thời xoay người rời đi.
Lần đầu tiên con trai chủ động nói chuyện với ông, Du Văn Thành trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, buổi tối hôm đó, ông kể cho Du Thanh Thời câu chuyện Nữ Oa tạo ra loài người.
Sau khi Du Thanh Thời nghe xong, cậu ngay lập tức chạy đi khoe với Khương Tiểu Mãn, nhanh nhảu nhấn số điện thoại của Khương Tiểu Mãn.
“Tớ biết tớ tới đây thế nào rồi.”
“Hả? Thật á? Cậu thông minh thật đấy.” Hai mắt Khương Tiểu Mãn tỏa sáng hỏi cậu: “Vậy cậu tới như thế nào?”
“Có lẽ là nhờ Nữ Oa nặn đất đó.
Cậu chưa nghe câu chuyện Nữ Oa tạo ra loài người à?”
Du Thanh Thời thực khinh thường bé, thuật lại câu chuyện mà ba kể cho cậu thêm một lần nữa.
Khương Tiểu Mãn ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Du Thanh Thời tưởng bé tin rồi, vừa định cúp điện thoại thì Khương Tiểu Mãn nói: “Thì ra là thế.”
Bé lại gật đầu: “Khó trách tớ lại thông minh hơn cậu một chút, bởi vì tớ được đào lên từ dưới đất.”
“…” Sao dơ vậy.
Du Thanh Thời tức tới mức cúp điện thoại lần nữa.
Cậu quyết định rồi, cậu không muốn nói chuyện với Khương Tiểu Mãn thêm lần nào nữa.
Khương Tiểu Mãn đối với phiên bản này thì tin sái cổ, cảm thấy bản thân chắc chắn đào lên từ trong đất, được chính tay thiên sứ nặn ra.
Bé vui nhưng hệ thống cảm thấy không đúng lắm.
Mặc dù ký chủ nó hơi vụng về một chút, đối với nó mà nói dường như không có tổn thất gì nhiều, nhưng nó là một hệ thống, nó phải có lượng kiến thức chuẩn mực về khoa học.
Hệ thống nhắc nhở bé, nói: “Ký chủ, câu chuyện Nữ Oa tạo ra con người cũng không phải sự thật, tất cả đều là truyện truyền thuyết, đời trước truyền miệng cho đời sau.
Giống như hổ mẹ vậy, cả hai đều là giả.”
“Hổ mẹ là giả, nhưng Nữ Oa tạo ra con người có thể là thật đó.” Khương Tiểu Mãn nói.
“Vì sao?”
“Nếu không có Nữ Oa tạo ra con người trước, thì làm gì có người bịa ra câu chuyện hổ mẹ?”
“…”
Ký chủ à nhóc thật sự rất là lợi hại đó, thông minh lắm luôn!
Sao mấy cái thể loại như này đều có thể rút ra kết luận logic như kiểu gà có trước hay quả trứng có trước vậy?
Hệ thống giãy giụa nói: “Vậy nhóc có bao giờ nghĩ là, tại sao Nữ Oa nặn đất là có thể tạo ra con người chưa? Chuyện này vô lý.”
Quả nhiên Khương Tiểu Mãn bị làm khó rồi.
Bé ngây ngây người, cúi đầu nhìn phần đất ở dưới chân một chút rồi trầm ngâm: “Có lẽ chơi với bùn đất thích hơn chăng.”
“…”
Hệ thống hết cả nước chấm rồi, hệ thống mặc kệ bé luôn.