Khương Tú Mai nghe thấy âm thanh liền chạy tới, nhìn hai đứa trẻ đều khóc lớn, lập tức hỏi: "Có chuyện gì xảy ra, hai đứa đánh nhau à?"
Khương Tiểu Mãn thút tha thút thít lắc đầu, con chuột trong tay bé còn kêu lên vài tiếng "chít chít", Khương Tú Mai nhìn xuống, lập tức bắt lấy.
"Ôi mẹ ơi, tiểu tổ tông, con cầm cái này làm cái gì?" Khương Tú Mai đem con chuột xách lên rồi ném đi.
Không nghe thấy âm thanh "Chít chít" Du Thanh Thời đang nấc mới dừng lại, không còn khóc nữa.
Mắt cậu cùng mũi đỏ bừng, có chút hối hận vì sao vừa rồi lại khóc, quay đầu lại xem Khương Tiểu Mãn một chút, thấy bé cũng là mắt mũi ửng đỏ, trong lòng có chút áy náy.
Du Thanh Thời giãy dụa vài cái, từ trong ngực Du Văn Thành trượt xuống.
"Cậu không được khóc." Du Thanh Thời dùng giọng nói siêu nhỏ nói với Khương Tiểu Mãn.
"Vậy vì sao cậu khóc?" Khương Tiểu Mãn vẫn là không hiểu được vì sao cậu bạn này lại muốn khóc.
Chuyện mất mặt như vậy, cậu còn lâu mới nói.
Du Thanh Thời ấp úng, cái gì cũng không trả lời, mắt liếc xem hôm nay bầu trời rất xanh, quả thực không nhìn ra chút chân thành nào trong đôi mắt đó.
Nghe bé còn thút thít, đành phải hung dữ quát: "Cậu không được khóc!"
Du Thanh Thời không phải con người tốt tính gì, hơn nữa còn ngược lại, tính cách cậu thối cực kì.
Những lúc cố chấp, một đống người đều ngăn không được cậu.
Con bé này dù tốt hay xấu thì đều đã đập Lỗ Ban mộc của cậu, còn lấy con chuột trêu chọc hù doạ, cậu thật sự rất không muốn để ý cậu ta, nhưng mà...!Nhưng mà, nhìn thấy bé khóc Du Thanh Thời lại cảm thấy có chút áy náy.
Không có biện pháp, trẻ con chính là phiền toái như vậy đấy.
Vì con bé, nhường một lần cũng trả sao.
Du Thanh Thời tiếp tục dùng giọng siêu nhỏ nói: "Đừng khóc, tôi cho cậu kẹo."
Vừa nghe lời này, Khương Tiểu Mãn lập tức tư chạy một tiếng, lập tức ngừng tiếng khóc, ngóng trông hỏi hắn: "Thật sao?"
"Thật."
Vì thế hai bạn nhỏ của chúng ta lại làm hòa.
Khương Tiểu Mãn rất vui vẻ lôi kéo tay nhỏ Du Thanh Thời, tuy rằng Du Thanh Thời đã vụng trộm nghĩ giật ra, nhưng bé vẫn rất chắc chắn nắm chặt lại.
Khí lực cậu ta quá lớn.
Khương Tiểu Mãn lại một lần nữa cam đoan nói: "Du thúc, chú yên tâm, con sẽ chiếu cố tốt cho cậu bé này."
Một bên vừa khóc nấc, một bên lại cam đoan thủ tín, thật sự không dám tin lời cô bé này.
Du Văn Thành dở khóc dở cười, sửa lại cho đúng nói: "Tiểu Mãn, thằng bé so với cháu lớn hơn một chút, bốn tuổi."
"Cháu cũng vậy mà."
"..." Du Văn Thành sờ sờ đầu bé, lại nhìn con trai một chút, dặn dò: "Phải cùng Tiểu Mãn chơi ngoan, biết chưa?"
Du Thanh Thời đỏ mặt, "Vâng" một tiếng.
-
Buổi chiều người lớn lên núi, lũ trẻ cùng Khương Tú Mai thì ở nhà, bà lại bận rộn từ trong ra ngoài, đành để Khương Tiểu Mãn cùng Du Thanh Thời tự ngồi chơi.
Du Thanh Thời đối với mấy viên kẹo Khương Tiểu Mãn tặng cho không muốn ăn, cảm thấy hương vị có vẻ không hợp khẩu vị, hai viên kẹo đó đều đưa cho bé để dỗ dành cho tốt.
Dù đã ăn no, Khương Tiểu Mãn vẫn cảm thấy mình có thể ăn thêm.
Quyết định làm đại nhân không tính toán chi li, bé tha thứ cho cậu thêm một lần.
Khương Tiểu Mãn nói: "Con chuột không có gì đáng sợ, bà ngoại tớ có nói, con chuột sợ con người, cậu vừa tới, nó sẽ sợ tới mức phải đi tìm chỗ trốn, rất nhát gan.
Có một thành ngữ, cậu chưa nghe qua sao? Đọc là "nhát như chuột", nghĩa là lá gan rất nhỏ, chỉ to có chừng này thôi."
Bé lấy ngón tay tạo thành hình hạt đậu xanh, làm xong lại thở dài nói: "Bỏ đi, cậu chắc chắn nghe không hiểu đâu.
Chỉ có đứa bé thông minh như tớ mới không cần tới trường mà vẫn nhận ra mặt chữ thôi.
Không cách nào, tớ thật sự quá thông minh, hệ thống nói tớ là đứa trẻ thông minh nhất cái trấn này.
Nếu là có cái gì không hiểu, cậu cứ hỏi tớ, không cần lo phiền phức."
"..." Du Thanh Thời rất muốn tặng cho bé một đôi mắt dữ tợn trợn trừng trừng.
Cậu vốn là không muốn để ý con nhóc này, nhưng nó thật sự quá khinh người, không thể nhịn được nữa liền nói: "Tôi đã đi học!"
Thầy giáo luôn khen cậu thông minh, nhưng Du Thanh Thời cảm thấy tên đó ai cũng khen thông minh, chỉ có tên ngốc mới tin.
Khương Tiểu Mãn nghe xong rất vui vẻ, lôi kéo cậu hỏi thật nhiều thứ: "Là mẫu giáo sao? Mẫu giáo có thú vị hay? Có phải có cầu trượt không? Có phải mỗi ngày được học thêm thật nhiều chữ không?"
Du Thanh Thời kỳ quái liếc nhìn bé một cái, hỏi: "Cậu không đi học sao?"
Khương Tiểu Mãn tay nhỏ chống nạnh tự hào nói: "Hiện tại còn chưa chính thức đến trường, nhưng về sau khẳng định sẽ đi.
Cậu tớ có nói, về sau sẽ cho tớ học ở một trường tốt nhất, đến lúc đó sẽ mang cậu đi chơi."
Du Thanh Thời cảm thấy chắc chắn con bé đang khoe khoang khác lác với mình.
Cậu không cần!
Khương Tiểu Mãn lại lôi kéo cậu hỏi thêm mấy câu về trường mẫu giáo, trông có vẻ hứng thú bừng bừng.
Không chịu nổi bé thêm được nữa, cậu vốn định trầm mặc đến cùng thế nhưng phải nghiến răng không tình nguyện nói: "Không có gì vui cả! "
"Như vậy là sao?"
"Không vui là không vui."
"Cậu nói dối!" Khương Tiểu Mãn phản bác lại: "Đường lão sư nói, đến trường là một điều cực kỳ hạnh phúc.
Nếu cậu cảm thấy không vui thì đó chắc chắn là do không làm xong bài tập về nhà, hoặc là lên lớp không chịu nghe giảng.
Cậu hình như là một học sinh hư, không chịu học."
Du Thanh Thời tức chết rồi.
Cậu hầm hừ cúi đầu xuống, hoàn toàn im lặng, không nói câu nào.
Nhưng như vậy cũng trả sao, những lúc không ai để ý Khương Tiểu Mãn, bé có thể nói chuyện với cái tổ kiến nguyên một ngày.
Thẳng đến khi có hệ thống xuất hiện, bệnh tình mới chuyển biến tốt hơn đôi chút, Du Thanh Thời không để ý tới bé cũng không sao, một mình bé cũng có thể nói chuyện tới nửa ngày.
Bé đang rất vui.
Đây là người bạn mới đầu tiên bé quen từ lúc lớn tới bây giờ.
Cậu rất ngoan, còn không có mắng người, cũng không động thủ đánh người, phấn trang ngọc thế, cực kỳ đáng yêu, chỉ là so với bé lại không đáng yêu bằng thôi, Khương Tiểu Mãn rất thích cậu ấy.
Nhưng thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, người bạn mà bé mới quen chỉ ở lại có nửa ngày thôi, buổi chiều sẽ phải trở về thành phố.
Khương Tiểu Mãn rất luyến tiếc, mắt đỏ hoe, trông mong hỏi Du Thanh Thời: "Bây giờ phải đi rồi à?"
Du Thanh Thời gật đầu.
Khương Tiểu Mãn còn hỏi: "Về sau còn đến nữa không?"
Du Thanh Thời lắc đầu.
Cậu cũng không biết.
Chắc là không đến nữa đâu.
Khương Tiểu Mãn gắng không khóc ra tiếng, lau nước mắt, mắt thấy cậu chuẩn bị rời đi, chạy vào trong phòng, lấy món bảo bối mình trân quý đem ra, là mũ đội hình lão hổ, còn có chiếc hộp bé cầm va chạm kêu lên đinh đang đinh đang.
Lúc này bên trong chiếc hộp không còn là kẹo đường mà là vài cục đá cuội.
Khó có dịp được một lần ra bờ sông, Khương Tiểu Mãn lấy ở chỗ đó mấy viên đá xinh đẹp rồi đem giấu đi.
Bé tin tưởng chắc chắn đó là bảo vật quý giá, cần phải cất đi thật cẩn thận.
Bình thường bé sẽ tự mình đào đất trong hang chôn xuống, nhưng vì bạn của bé từ sau sẽ không tới nữa, vậy thì tặng cậu một chút cũng không sao.Tuy nhiên bé vẫn thấy hơi tiếc.
"Cho cậu này." Khương Tiểu Mãn nói: "Về sau đừng khóc nữa.
Nếu sau này cậu còn đến nữa, tớ sẽ kể cho cậu một câu chuyện."
"Chuyện gì?"
"Hổ mẹ.
Tớ cam đoan, nghe xong cậu nhất định sẽ bị dọa khóc." Khương Tiểu Mãn nói với khuôn mặt thành thật.
Tuy rằng cậu không thích kia cái mũ đội lão hổ, cũng không muốn lấy mấy cục đá bé cho, nhưng thấy bé mở miệng một cái là định khóc, cảm giác như bị người ta bắt được nhược điểm, cái này không còn cách nào khác, vậy thì phải nhận lấy thôi.
Du Thanh Thời đành phải đưa hai tay nhận lấy.
Tình cảnh này vào trong mắt Du Văn Thành tự nhiên biến thành hình ảnh hai đứa trẻ tương thân tương ái, cảm động đến mức nước mắt tuôn trào.
Con trai của ông rốt cuộc đã có bạn rồi, thật không dễ dàng.
"Tiểu Mãn, hai đứa còn có thể thường xuyên liên hệ mà." Du Văn Thành nói.
Ông nhắc tới chuyện này, Khương Tiểu Mãn mới nhận ra, bọn chúng còn có thể viết thư nha! Trấn có bưu cục mà!
Khương Tiểu Mãn sung sướng cùng Du Văn Thành trao đổi địa chỉ, sau đó lưu luyến không muốn đưa bọn họ rời đi.
Bé vốn rất buồn, nhưng nghĩ lại về sau còn có thể trao đổi, liền thấy không buồn nữa.
Từ đó về sau, Khương Tiểu Mãn đều ngóng sao ngóng trăng, mỗi ngày từ trường học về nhé, nơi đầu tiên về không phải là nhà mà là đến bưu cục nhìn xem có thư gửi bé không.
Mỗi lần đều là cao hứng khi đi, hụt hẫng khi về, hai tay đều trống trơn.
Từ đầu đến cuối đều không có nhận được thư của Du Thanh Thời, Khương Tiểu Mãn không thể nào không thấy buồn bã.
Có lẽ Du Thanh Thời cũng không muốn cùng bé làm bạn bè.
Ban đầu, Khương Tiểu Mãn là nghĩ chờ Du Thanh Thời viết thư gửi bé trước, xong bé sẽ hồi lại, mà thực tế luôn khác với suy nghĩ.
Nhưng bé lại là một cô bé lạc quan, rất nhanh liền tự mình an ủi.
Có lẽ cậu ấy xấu hổ nên muốn bé chủ động đây mà.
Không sao, vậy bé chủ động trước cũng được.
Khương Tiểu Mãn bắt được kê huyết, chạy tới hỏi Đường lão sư thư này muốn như thế nào viết, như thế nào ký.
Hỏi rõ ràng sau, dựa theo cách thức thành thành thật thật cho Du Thanh Thời viết một phong thư.
Thư viết như sau:
【 Thân ái chào cậu!
Thực xin lỗi, tên của cậu hơi khó, tớ còn chưa viết được.
Hiện tại chữ tớ có thể viết không nhiều, nhưng cậu yên tâm, để lần sau viết thư cho cậu tớ sẽ học nhiều chữ hơn, cũng sẽ viết rõ hơn.
Đường lão sư có nói, là bạn tốt thì nên thường xuyên giữ liên hệ, chia sẻ thư tín.
Tuy rằng cậu không viết thư, nhưng tớ sẽ viết gửi cậu!
Đây là bảo bối mới của tớ mới có gần đây, tặng cho cậu xem! 】
Ở trong phong thư, Khương Tiểu Mãn còn nhét một nhắm nhỏ hạt màu đen giống như hạt giống hoa.
Bất quá đấy cũng không phải hạt giống gì mà là trứng ấu trùng.
Khương Tú Mai gần đây muốn thử nuôi tằm trong nhà, cho nên mua một ít giống tằm về.
Nghe bà ngoại nói, trứng trùng màu đen này sau sẽ biến thành tằm, sau đó tằm biến thành nhộng, nhộng lại biến thành bướm.
Sau đó tằm phun ra rất nhiều tơ, tằm tơ có thể làm chăn tơ tằm mềm mại.
Quá trình này rất phức tạp, Khương Tiểu Mãn không hiểu, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới việc bé cảm thấy hứng tới chúng
Bé thấy chơi rất vui, cho nên liền muốn chia cho bạn chơi, thuận tiện liền gửi qua cho Du Thanh Thời, tính mời cậu cùng nhau quan sát ấu trùng.
Thư ở cục bưu chính được gửi đi, có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian tương đối lâu.
Khương Tiểu Mãn không biết là, bức thư này bé gửi cho Du Thanh Thời, thời điểm cậu nhận được thì trứng ấu trùng không còn là trứng ấu trùng, mà là...! Trứng ấu trùng đã ấp thành ấu tằm.
Nhộng màu trắng, người ta thường gọi là côn trùng, là thứ mà Du Thanh Thời sợ nhất, làm cho lúc Du Thanh Thời mở bức thư ra sợ tới mức đem ném ra xa.
Không qua bao lâu, từ trong phòng cậu phát ra một trận khóc kinh thiên động địa.
"Ô ô ô ô ô!!!!!!"
Cái con nhóc tên Khương Tiểu Mãn kia, cậu ta thật sự rất đáng sợ!!! Rất đáng sợ!!!
-
Cùng lúc đó, tại thị trấn, Khương Tiểu Mãn đang tập luyện viết chữ thì nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Chúc mừng kí chủ thành công dọa khóc Du Thanh Thời, khen thưởng tặng 10 điểm phân tích 】
【 Tích phân lưu đến sổ, số dư còn -890 】
Khương Tiểu Mãn nghi hoặc gãi gãi đầu: "Tại sao cậu ấy lại khóc?"
Hệ thống không biết, hệ thống chỉ phụ trách truy cập thông tin, tìm được, điểm sẽ là của nó.
Kí chủ nhà nó vò đầu trầm tư suy nghĩ một lát, xong lại bừng tỉnh nói: "A, ta biết rồi.
Cậu ấy nhất định là quá cảm động, cảm động tới phát khóc.
Đường lão sư có nói qua, cảm xúc này gọi là...!Gọi là...!Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mừng rỡ như điên.l!"
"..."
Nếu không phải là không có thực thể, hệ thống thật muốn cho bé một tràng vỗ tay.