Đây là đang thử thách nhau đấy à?
Cô có dám nhìn không?
Cái tên biến thái vô liêm sỉ này lại bảo cô mở mắt ra nhìn những thứ đó sao? Hắn thật không biết xấu hổ!
Thư Nghiên vẫn nhắm chặt mắt, cô cầm chiếc khăn tắm ném đại về phía trước mặc kệ hắn có bắt được hay không rồi quay lưng rời khỏi.
“Vậy thì anh hãy hối hận vì em không nhìn đi.”
Hắn nhìn bóng lưng cô đầy thích thú.
Bé con rất dứt khoát, hoàn toàn không bị hắn dụ dỗ cơ đấy.
Tiếc thật nhỉ...!
Nghiên Trì thay đồ xong xuôi trở ra thì không còn thấy cô trong phòng nữa, nút nguồn tivi cũng quên tắt.
Thư Nghiên đang ở dưới phòng bếp nhìn đầu bếp chuẩn bị bữa tối, dường như cô rất hứng thú với chuyện này thì phải.
“Cái đó màu vàng mà, sao chú lại bảo nó là lòng đỏ?”
“Chú ơi, lửa ở trong chảo kìa, chú mau dập đi.”
“Ơ...!Con cá còn sống mà sao chú lại giết nó?”
Ngay cả vị đầu bếp nổi tiếng hắn mời từ nước ngoài về cũng phải bó tay với cô, những câu hỏi không biết phải trả lời thế nào.
Hắn đứng tựa vào tường nhìn vậy không nhịn được mà bật cười.
Có vẻ như sẽ rất khó nếu hắn muốn được ăn đồ cô nấu nhỉ?
Bữa tối nhanh chóng nấu xong, Nghiên Vi lúc này cũng tới.
Ban ngày thì theo đuổi Tư Thịnh, còn tối thì lại đến đây làm phiền người khác đây mà.
“Này anh đừng có dùng ánh mắt muốn đuổi khách đó mà nhìn em, nếu không em sẽ đến thường xuyên bây giờ.”
“Anh cũng đâu thể cấm em đến thường xuyên.”
Chính là nhà anh nhưng em có quyền đúng không?
Nghiên lão gia ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, lúc Nghiên Vi vừa mới chào đời thì sư thầy đã nói tuổi của cô và hắn khắc khẩu không hợp nhau rồi, nhưng chẳng ai chịu tin điều đó cả cho đến bây giờ mọi việc đã được chứng thực.
Mối quan hệ với tính cách giữa hai anh em họ Nghiên và Tư Thịnh mới càng thêm kỳ quặc, khi ba con người không hợp tính nhau lại thân thiết với nhau.
“Cậu ơi, hình như Tư Thịnh chuẩn bị tuyển dụng vị trí thư ký phó tổng đúng không ạ? Cháu có thể đăng ký phỏng vấn không?”
“Cháu hả?”
Nghiên lão gia và Nghiên Trì nhìn nhau, cố nén cảm xúc gì đó.
Nghiên Vi muốn ứng tuyển vị trí thư ký phó tổng giám đốc vừa nghe là đã thấy bất khả thi rồi.
Cô học trái ngành, càng không hiểu gì về ngành này cả, khả năng cao sẽ loại từ vòng đầu.
Đến cả Thư Nghiên cũng biết vấn đề này khó thế nào, hơn nữa, Tư Thịnh tránh cô càng không kịp thì sẽ không có lý do nào để chọn cô cả.
“Mọi người có ý gì thế, sao lại nhìn như vậy? Cậu đừng nghĩ là cháu không thể nha, đừng xem thường cháu quá đó.”
“Cháu muốn tham gia ứng tuyển cũng được, nhưng mà có đậu không thì cậu không dám chắc nhé.”
Nghiên Vi bĩu môi quay sang anh họ đang gắp thức ăn cho bé con, “Anh họ, anh thấy sao?”
“Ờ...!Tuy biết nói ra sẽ làm em giận nhưng anh khuyên em tốt nhất nên từ bỏ đi, cậu ta chắc chắn không chọn em đâu.”
Thư Nghiên cảm thấy có dự cảm không lành liền nhìn hắn.
Có cần thẳng thắn thế không, hắn thật chẳng cho cô em họ này chút mặt mũi nào cả.
Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống hẳn chỉ vì sát khí quanh người cô.
“Hai người, một người là chủ tịch, một người là tổng giám đốc không thể giúp cháu sao?”
“Không được.”
Một sự đồng thanh khó tránh...!
Nghiên Vi tức giận không nói gì mà cầm túi xách rời khỏi, để lại ba người ngẩn người ra quên cả việc ăn cơm.
Tính nóng nảy như thế vẫn không thay đổi chút nào, thật hù doạ những người xung quanh mà.
...!
Ngồi trên giường xem phim đợi Nghiên Trì làm xong công việc, Thư Nghiên trầm ngâm một lúc.
Cảm thấy mình như một người ăn hại ở căn nhà này vậy, mọi người ai cũng có công việc riêng, nhưng cô thì cả ngày chỉ ăn rồi ngủ chẳng được tích sự gì cả.
Cô cũng muốn làm chút gì đó để bản thân không trở nên vô dụng thế này.
Chắc chắn hắn sẽ không để cô ra ngoài làm gì đó, công việc ở nhà cô cũng không làm được gì vì đã có người làm, mà dù cho cô có muốn làm hắn cũng không đồng ý.
“Em nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”
“Em muốn làm việc, không muốn ăn không ngồi rồi mãi thế này nữa.”
Hắn ngồi xuống cạnh cô ngẫm nghĩ một chút.
Thực ra hắn biết suy nghĩ của cô là gì, nhưng cô không cần phải lo lắng mình trở thành kẻ ăn hại ở đây, vì chỉ cần cô mãi mãi vui vẻ ở bên mọi người thế này là được rồi.
“Có một việc đấy, rất đơn giản nhưng chỉ có duy nhất một mình Triệu Thư Nghiên em làm được thôi.”
“Làm gì?”
“Làm vợ anh, được không?”