Không cần nghĩ Dư Hiểu Diệp cũng biết chắc hẳn cô bé đã học được tư thế này từ bà nội, đặc biệt là lần đầu tiên cô bé đến gặp người lớn, bà nội đã cho bé một phong bao lì xì màu đỏ.
“Tiếu Tiếu, nói bái bai chú đi, chúng ta phải về rồi.
”
Thấy con gái mang khoai lang khô ra ngoài, Dư Hiểu Diệp cảm giác hôm nay ngoài trời có gió khá lớn nên lập tức gọi cô bé.
“Bái bai chú~”
Đổi khoai lang lấy mấy viên kẹo, Tiếu Tiếu rất vui vẻ, thấy mẹ gọi mình về, vừa vẫy tay nhỏ vừa mỉm cười để lộ ra hàm răng sữa.
“Bái bai~”
Triệu Nghị Thanh nhìn hai mẹ con bước vào cửa hàng bên cạnh rồi mới đi vào cửa hàng xổ số của mình.
Sau khi nhét nắm khoai lang khô do cô bé tặng vào túi, anh ấy bắt đầu quét dọn vệ sinh trong cửa hàng.
Đang dọn dẹp thì đột nhiên điện thoại reo lên, anh ấy thuận thế ngồi xuống sau máy xổ số nghe điện thoại.
“Con đi đâu thế? Không phải đã nói hôm nay sẽ dẫn con đến nhà cô gái kia sao?”
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nữ khá lớn.
“Con ở cửa hàng.
”
“Tết còn chưa hết, con vội vàng đến cửa hàng làm gì? Điều quan trọng nhất đối với con bây giờ là phải tìm một người vợ…Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con…Con gái nhà người ta không ngại con…”
Sau khi Triệu Nghị Thanh trả lời điện thoại xong, chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn cả lúc dọn dẹp, đặt điện thoại xuống, cảm xúc của anh ấy trở nên rất chán nản.
Tầm mắt của anh ấy rơi trên chiếc điện thoại di động, có lẽ khi nhìn thấy nó, anh ấy sẽ nhớ đến cuộc gọi vừa rồi, tạm thời không muốn nhìn thấy nên lập tức cầm điện thoại nhét vào túi.
Trong lúc nhét điện thoại, anh ấy cảm nhận được mấy củ khoai lang khô trong túi nên thuận tay lấy ra, vô thức nhớ đến chủ nhân của khoai lang khô, vừa rồi bé con còn nhất quyết đòi chia sẻ bình sữa với anh ấy.
Nghĩ đến đứa bé đáng yêu, tâm trạng phiền muộn của anh ấy được khôi phục lại, thuận tay kéo khẩu trang xuống cho khoai lang khô vào miệng.
Khoai lang khô dẻo nhưng không cứng, khi nhai vị ngọt thơm của khoai lan tỏa khắp khoang miệng.
Đồ ăn ngon và những bé con dễ thương luôn khiến tâm trạng của người ta dễ chịu, sau khi Triệu Nghị Thanh ăn xong mấy củ khoai lang khô trong tay lại tiếp tục có hứng dọn dẹp, cũng ghi nhớ bé con khiến người ta yêu thích ở cửa hàng bên cạnh.
Trong cửa hàng quần áo, Tiếu Tiếu vừa về đã nằm trong lòng mẹ, cố gắng thuyết phục mẹ cho cô bé ăn kẹo.
Nhìn thấy con gái cầm một viên kẹo nói muốn ăn, Dư Hiểu Diệp nghĩ sao cô bé lại có kẹo, giơ tay chọc vào trán cô bé nói: “Người ta là ai, con biết không? Còn dám muốn người ta cho kẹo.
”
Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhỏ nghĩ lời mẹ nói, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Chú~”
Hiểu nhiên đứa trẻ ở độ tuổi này không thể hiểu những lời nói tốt xấu, thấy mẹ hỏi sẽ thẳng thắn trả lời.