Dư Hiểu Diệp cảm thấy bất lực: “Đúng là chú ấy nhưng cũng là người xa lạ, con không thể tùy tiện xin kẹo của người ta.
”
Tiếu Tiếu chớp mắt, đôi mắt to như thể biết nói chuyện kia lộ ra vẻ nghi ngờ, dường như đang dùng biểu cảm để hỏi “tại sao”.
“Mẹ nói với con…Dù sao con phải nhớ kỹ, không thể tùy tiện xin kẹo của người lạ, hiểu chưa?”
Có lẽ cô bé nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc của mẹ nên ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm.
”
Dư Hiểu Diệp vừa khen xong lại thấy cô bé giơ bàn tay nhỏ lên.
“Mẹ bóc đi!”
Hiện tại, bé con chỉ có thể tự mình bóc những viên kẹo được gói xoắn lại, còn những viên kẹo được dán thì vẫn phải nhờ người lớn giúp.
Dư Hiểu Diệp thấy mình nói chuyện một lúc lâu mà con gái chỉ nhớ đến việc ăn kẹo, thực sự muốn gõ vào đầu cô bé mấy cái.
Thôi đi, mới hơn hai tuổi thì biết cái gì, từ từ dạy sau…
Nhưng cuối cùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con gái, cô lại không đành lòng mà đưa tay nhận viên kẹo, sau đó dưới ánh nhìn của đôi mắt to tròn, cô bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng mình.
Dư Hiểu Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu con gái không vui thì cô sẽ lấy câu “mẹ bóc đi” làm lý do, không ngờ trên mặt cô bé chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó không khóc cũng không làm ầm ĩ.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bé lắc đầu, chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười khiến đôi mắt cong lên, lấy ra một viên kẹo nữa giơ lên: “Mẹ bóc đi!”
“Mẹ ăn cái này được không?” Giọng điệu của Dư Hiểu Diệp không chắc chắn.
Tiếu Tiếu gật gật chiếc đầu nhỏ: “Ừm.
”
“Thế con không ăn à?”
“Tiếu Tiếu vẫn còn!”
Bé con lấy ra viên kẹo cuối cùng cho mẹ xem.
Thấy con gái có ba viên kẹo lại sẵn sàng cho mình hai viên, Dư Hiểu Diệp cảm thấy kẹo trong miệng ngọt đến mức tràn ngập trong lòng.
“Bảo Bảo, sao con lại tốt như vậy.
”
Dư Hiểu Diệp cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, khiến cô bé lập tức ôm hôn đáp lại.
Hai mẹ con thân mật, trong cửa hàng vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ em.
Sau khi chia kẹo với mẹ xong, Tiếu Tiếu bắt đầu không thể ngồi yên.
Dư Hiểu Diệp mới được con gái dỗ ngọt, xác nhận bên ngoài không còn gió thổi, cô lập tức dẫn cô bé đi dạo gần đó.
Không giống như ở làng quê - nơi mọi người đều thích đến thăm nhau, mối quan hệ giữa những người hàng xóm trong thành phố rõ ràng xa lạ hơn rất nhiều.
Dư Hiểu Diệp mở cửa hàng trên phố Nguyệt Lượng đã nhiều năm nhưng thực ra, cô chỉ hơi quen biết với một vài chủ cửa hàng mà cô thường xuyên đến mua đồ.
Vì vậy, khi đi ngang qua lối vào của một khách sạn nhỏ, bà chủ chủ động chào hỏi khiến cô có chút kinh ngạc.
Đương nhiên dù trong lòng ngạc nhiên nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại một tiếng.
Về phần cô bé mà cô đang nắm tay, không cần cô nhắc nhở thì bé đã ngẩng đầu nhỏ lên nói: “Chúc mừng năm mới~”