“Xe xe!”
Tuy Tiếu Tiếu là một bé gái nhưng cô bé không chỉ thích chơi búp bê mà còn thích xe đồ chơi, nghe được xe, đôi mắt lập tức sáng lên.
Thực ra Dư Hiểu Diệp muốn từ chối, không phải vì cô không thể bỏ tiền mua xe bập bênh cho con gái mà cô khá hiểu tính của ông chủ siêu thị, sợ lát nữa ông ấy sẽ tặng đồ cho con gái mình.
Nhưng thấy con gái có hứng thú, nghĩ hai ngày nay để con gái trông cửa hàng với mình cũng rất nhàm chán, cuối cùng cô vẫn nuốt lời từ chối xuống.
Có lẽ bà chủ khách sạn cũng không có chuyện để làm nên đi theo cùng họ.
“Woa~woa~~woa~~~”
Tiếu Tiếu đi vào cửa siêu thị nhỏ, lập tức bị hai chiếc xe bập bênh ngoài cửa thu hút.
Hai chiếc xe bập bênh, một chiếc có tạo hình ô tô, một chiếc hình con dê, màu sắc tươi sáng rất thú hút các bạn nhỏ.
Tiếu Tiếu đứng trước chiếc xe bập bênh, ngửa mặt lên “Woa” hết lần này đến lần khác, đôi mắt sáng lấp lánh khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ của cô bé.
Ông chủ siêu thị thấy dáng vẻ dễ thương của Tiếu Tiếu, hận không thể bế cô bé lên chiếc xe bập bênh rồi đưa cho bé một nắm xu để cô bé ngồi bao lâu cũng được.
“Woa cái gì? Cũng không phải con chưa từng được ngồi.
”
Dư Hiểu Diệp không phải kiểu người mẹ gửi con gái về quê rồi mặc kệ không quan tâm, ngoại trừ Tết nguyên đán, các dịp Tết đoan ngọ hay trung thu, cô cũng sẽ về nhà thăm con gái.
Tuy trong làng không có xe bập bênh nhưng cô dẫn con gái lên trấn nên cô bé đã từng ngồi xe bập bênh.
“Mẹ, ngồi xe!”
Tiếu Tiếu không tiếp tục “Woa” nữa mà xòe bàn tay nhỏ ra đầy mong đợi, hàng lông mi đen dài chớp chớp khiến người ta cảm thấy nếu từ chối cô bé quả thực là một tội ác.
“Ngồi đi! Chú lấy tiền cho con!”
"Ngồi xuống! Chú, lấy tiền cho chú!"
Trước khi người mẹ Dư Hiểu Diệp kịp phản ứng, ông chủ siêu thị đã lập tức xoay người đi vào cửa hàng lấy tiền xu cho cô bé.
“Ông lại dẫn con cái nhà ai đến chơi?” Phía sau quầy thu ngân trong siêu thị, bà chủ nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài, sau đó nhìn thấy chồng mình chạy đến lấy tiền xu trong ngăn kéo, giọng điệu có chút không vui.
Vốn dĩ bà chủ không vui không phải vì bà ấy ghét trẻ con mà chủ yếu là vì bà ấy cảm thấy chồng quá buông thả, thường xuyên tặng đồ ăn vặt cho đám trẻ hoặc mời chúng ngồi xe bập bênh.
“Là con gái của bà chủ Dư, một cô bé rất xinh đẹp, còn rất thích cười…”
Ông chủ siêu thị vừa nói chuyện vừa lấy một nắm tiền xu trong ngăn kéo, lấy xong lập tức chạy ra ngoài mà không để lại bất cứ thứ gì.
“Tiếu Tiếu, chú lấy tiền xu cho cháu đây.
”
Bà chủ siêu thị có quan hệ khá tốt với Dư Hiểu Diệp, nghe được là con gái của cô, cảm giác không vui vừa rồi tan đi một chút nhưng lại nghe được giọng nói dịu dàng của chồng, bà ấy không nhịn được bĩu môi.