“Cảm ơn chị.
” Vưu Gia không ngờ cuối cùng mình lại được an ủi bởi một người xa lạ nhưng trong lòng cô ấy rất biết ơn.
Cô ấy không phải là người yếu đuối, nếu yếu đuối thì khi gặp chuyện bực mình trong công ty, cô ấy sẽ không thể mạnh mẽ chống đối người khác.
Chỉ là gần đây gặp quá nhiều chuyện tồi tệ, gia đình trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà nên cô ấy mới suy sụp đến thế.
Bây giờ cảm xúc đã bình tĩnh lại, cô ấy cũng biết mình phải làm gì, cô ấy đã là người trưởng thành, không phải kiểu không thể sống xa gia đình, cô ấy tin rằng chỉ cần buông bỏ những kỳ vọng của mình thì bản thân sẽ sống tốt hơn trước…
“Bái bai chị~”
Trước khi đi, Tiếu Tiếu vẫn không quên nhét thêm một cây kẹo que cho chị gái đã ôm cô bé rất lâu, hiển nhiên là rất thích chị.
“Bái bai Tiếu Tiếu.
”
Vưu Gia nhìn cô bé rời đi, chân thành chúc cô bé mãi mãi được vui vẻ như vậy.
Điều ước của cô ấy rất đẹp nhưng đáng tiếc vào ngày hôm sau, Tiếu Tiếu lại không thể vui được nữa, bởi vì Dư Hiểu Diệp nói được làm được, cất hết sạch kẹo trong nhà, hiển nhiên là hôm nay không định để cho cô bé ăn kẹo dù chỉ một viên.
Không có kẹo dâu thì thôi nhưng ngay cả kẹo sữa bò, kẹo vải và các loại kẹo dẻo khác cũng không có, cô bé tức giận biến thành cây nấm nhỏ giận dữ ngồi xổm trước cửa hàng.
“Sao lại ngồi xổm ở đây?”
Triệu Nghị Thanh phát hiện cô bé ngồi xổm ở bên ngoài một lúc lâu, không nhịn được mà đi ra khỏi cửa hàng xổ số.
Nghe thấy có người hỏi, Tiếu Tiếu lập tức bĩu môi tố cáo: “Mẹ không cho cháu ăn kẹo!”
Trong túi Triệu Nghị Thanh vẫn còn mấy viên kẹo, từ khi biết được cửa hàng bên cạnh có một em bé đáng yêu, anh ấy luôn thích mang theo mấy viên kẹo trên người.
Nhưng mẹ cô bé không cho ăn, anh ấy cảm thấy việc đưa kẹo cho bé sau lưng mẹ là không phù hợp nên nhẹ nhàng hỏi: “Cháu muốn ăn bánh bích quy không?”
“Không muốn ăn bánh bích quy.
” Tiếu Tiếu phồng hai bên má rồi lắc đầu.
Triệu Nghị Thanh đang nghĩ cách mình nên làm sao để dỗ dành cô bé chỉ thích ăn đồ ngọt mà không thích bánh quy trước mặt này, một ông cụ đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện liền tiến lên phía trước.
“Kẹo thì có gì ngon đâu, ăn nhiều thì sẽ bị sâu răng mất.
”
Tiếu Tiếu nghe được ông ấy đang nói chuyện với mình, nhe răng khoe: “Tiếu Tiếu có răng!”
“Răng còn nhỏ cũng khá trắng, vậy thì càng nên giữ gìn rồi, ăn ít kẹo một chút, nên ăn trái cây và hoa quả nhiều vào.
”
“Cháu có ăn rau, có ăn quả mà!” Tiếu Tiếu nói xong lại ngẩng mặt lên hỏi: “Ông ơi, ông có thích ăn kẹo không?”
Ông cụ cảm thấy bản thân mình là một ông già, phải làm gương cho con cháu không thể nói hai lời: “Ông không thích ăn kẹo, kẹo thì có gì ngon đâu chứ.
”
“Ông kén ăn quá, mẹ nói kén ăn không phải là cục cưng ngoan!”
Tiếu Tiếu đứng lên, nhìn ông với vẻ mặt bày tỏ ông không ngoan rồi.
Ông cụ vốn rất nghiêm túc nhưng khi bị Tiếu Tiếu chê mình kén ăn, ông đã bị cô bé chọc cười: “Không thích ăn kẹo thì làm sao có thể tính là kén ăn chứ?”