“Tiếu Tiếu ăn một cái kẹo kẹo!” Tiếu Tiếu nghe thấy mẹ hỏi, đứng lên vươn một ngón tay về phía mẹ, nói xong lại móc một chiếc kẹo từ trong túi mình ra: “Mẹ ăn một cái kẹo kẹo~”
Người lớn luôn sợ trẻ nhỏ ăn nhiều kẹo đau răng, Tôn Thi Duyệt sợ bé về sẽ bị mẹ mắng nên sau khi đáp lại một lời “chúc mừng năm mới”, cô ấy lập tức thanh minh hộ bé con: “Bé ngoan lắm, bé vừa cho chúng em hai cái kẹo, chính mình mới ăn một cái.
”
Dư Hiểu Diệp đưa tay nhận kẹo con gái cho, sau đó nói: “Con bé thích ăn kẹo quá, bà nội con bé bảo nếu cứ để mặc bé thì một ngày bé sẽ ăn hết một túi kẹo.
”
“Trẻ con thích ăn kẹo là chuyện bình thường.
” Tôn Thi Duyệt nói xong lại thuận tiện hỏi thăm cửa hàng đã bắt đầu kinh doanh chưa.
Dư Hiểu Diệp: "Mặt hàng thời trang mùa xuân còn chưa nhập về, trước mắt trong cửa hàng vẫn chỉ có đồ thu đông.
Nếu hai người không ngại thì cứ tùy tiện vào xem, tôi sẽ giảm giá cho hai người.
”
Hôm qua cô và con gái mới từ quê lên nên trong cửa hàng vẫn chưa dọn dẹp xong xuôi, nhìn hơi hỗn loạn.
Nợ nần trong nhà không đến nỗi quá nhiều, hai năm qua cô đã cố gắng trả hết nhưng hiện tại nếu muốn nuôi dưỡng con gái bên người thì những thứ cần tiêu càng lúc càng nhiều, có mối làm ăn đến đương nhiên cô sẽ không đuổi họ đi.
Lúc đầu kế hoạch của Dư Hiểu Diệp là đợi đến tầm tháng bảy tháng tám mới đón con gái lên, sau khi con gái quen chỗ ở thì gửi thẳng bé sang nhà trẻ.
Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, sức khỏe của bà nội bé không ổn nên mới sang năm cô đã đón cả con gái lên.
Tôn Thi Duyệt vừa nghe thấy giảm giá hai mắt đã sáng bừng, lập tức kéo Hứa Vũ Huyên vào bắt đầu chọn quần áo.
Có lẽ do Tiếu Tiếu cảm thấy chơi rất vui nên bé đã hóa thành cái đuôi nhỏ đi theo sau chân hai cô gái.
"Cái áo khoác này rất đẹp, Vũ Huyên em thử xem.
"
Hứa Vũ Huyên thấy chị họ đưa tới chiếc áo khoác màu hồng nhạt, nét mặt hơi do dự: "Có màu khác không?"
“Cái này chỉ có một màu, em cứ thử xem đi đã.
”
Rất nhiều thiếu nữ tới cửa hàng luôn thích màu sắc đen trắng xám nhưng ngược lại một số khách hàng tầm trên dưới hai mươi ba mươi tuổi lại thích màu sắc hồng nhạt hơn, Dư Hiểu Diệp đã quen với điều đó.
Tôn Thi Duyệt bình thường rất ít khi mua màu hồng nhạt nhưng cô ấy cảm thấy em họ mình mặc chiếc áo này chắc chắn sẽ rất đẹp nên vô cùng nhiệt tình đòi giúp em họ mặc thử.
“Cứ để em tự thay.
”
Cuối cùng Hứa Vũ Huyên vẫn nhận chiếc áo khoác hồng nhạt kia, tự mình mặc vào.
Trẻ em luôn thích những màu sắc tươi sáng, nhìn thấy chị gái vốn mặc áo trắng khoác áo hồng vào, Tiếu Tiếu lớn tiếng khen: “Oa~”
“Em oa cái gì?” Tôn Thi Duyệt cúi đầu cười nhìn về phía bé.
Tiếu Tiếu mới ăn kẹo xong, lúc nói chuyện cũng mang theo hương dâu tây thoang thoảng: “Chị gái sinh đẹp!”Lời khen của bé con khiến cho người ta cảm nhận được sự chân thành, đồng thời cũng khiến lòng người vô cùng sung sướng.