Vào ngày 7 tháng 3, bà nội Tiếu Tiếu cảm giác cơ thể đã thấy khỏe hơn một chút, cuối cùng không nhịn được mà đến thăm cháu gái của mình.
Bà nội Tiếu Tiếu ăn cơm trưa xong mới tới, lúc bà tới, Tiếu Tiếu đang chơi trước cửa.
“Tiếu Tiếu.
” Bà nội Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy cháu gái lập tức nở nụ cười hiền lành.
Tiếu Tiếu nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, một giây sau bé nhảy dựng lên: "Bà nội!”
“Ôi chao! Tiếu Tiếu có nhớ bà nội không? Bà nội mang đồ ăn ngon cho con đây.
” Bà nội Tiếu Tiếu nâng cái túi trong tay lên nói.
“Nhớ bà nội!”
Tiếu Tiếu trực tiếp dùng hành động biểu đạt nỗi nhớ của mình, nhào tới ôm lấy hai chân bà.
“Mẹ đến rồi ạ, mẹ đi gì đến đây thế ạ?" Dư Hiểu Diệp nghe thấy vội đi ra, giọng nói lộ vẻ ân cần.
“Mẹ đi xe buýt tới.
”
“Sao mẹ không bảo anh trai đưa mẹ đi? Mẹ không quen ngồi xe buýt, lỡ như ngồi nhầm xe thì phải làm sao.
” Dư Hiểu Diệp nói xong lại gọi, “Tiếu Tiếu đừng ôm bà nội nữa, để bà nội vào trong cửa hàng nghỉ ngơi trước đã.
”
Bà nội Tiếu Tiếu nắm tay cháu gái đi vào trong cửa hàng nói: "Không quen thì sợ cái gì, có miệng thì phải biết nói chuyện, hỏi một chút sẽ quen ngay.
”
Về phương diện nào đó mà nói, tính cách hòa đồng của Tiếu Tiếu khẳng định giống với bà nội, bởi vì bà cụ đã thực sự hỏi han suốt cả chặng đường đi.
Đợi sau khi vào trong cửa hàng, bà nội Tiếu Tiếu lập tức mở túi ra lấy đồ ăn ngon cho cháu gái.
“Tiếu Tiếu nhìn xem, có kẹo sữa dâu tây con thích ăn, còn có bánh ngọt dâu tây này.
”
"Oa~" Tiếu Tiếu hoan hô, vỗ đôi tay nhỏ bé nói, "Bà nội con yêu bà~"
Thấy hai bà cháu đang rất vui mừng, Dư Hiểu Diệp ngập ngừng lên tiếng: "Mẹ, lúc trước mẹ còn nhắc nhở con không được cho nó ăn nhiều đồ ngọt, sao bây giờ lại mang cho nó nhiều đồ ngọt như vậy.
”
“Mẹ không để nó ăn hết một lần, có thể giữ lại từ từ ăn.
” Bà nội Tiếu Tiếu giải thích.
Lúc bà cụ ở nhà con trai lớn đã mua cho hai đứa cháu không ít đồ ăn vặt, bà cụ cảm thấy mình không thể bỏ rơi cháu gái, cố ý mua không ít để dành, đợi đến rồi đưa cho cháu gái.
Tiếu Tiếu nghe được lời mẹ, ngẩng đầu bắt đầu cáo trạng: "Bà nội, mẹ không cho Tiếu Tiếu kẹo, còn đánh mông Tiếu Tiếu!"
“Nó chỉ mới mấy tuổi, con đánh nó làm gì?” Bà nội Tiếu Tiếu đau lòng, vươn tay ôm cháu gái của mình.
“Con chỉ vỗ nhẹ mông con bé, không đánh thật.
”
Rõ ràng là ngày hôm đó cô không ra tay đánh con bé nhưng Tiếu Tiếu lại chạy đến siêu thị tìm người cầu cứu còn cáo trạng, trên đường trở về cô càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy không thể bị oan uổng, mới nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ của bé.
Dư Hiểu Diệp kể lại cho bà cụ nghe chuyện xảy ra ngày hôm đó, sau đó cũng bắt đầu cáo trạng: "Mẹ, mẹ không biết đâu, Tiếu Tiếu luôn thích lén lấy kẹo ăn thì không nói, trong lúc ăn cơm còn thích chạy lung tung! "
Đổi lại là trước kia, bà nội Tiếu Tiếu sẽ rất hiểu rõ bé, dù sao lúc trước ở quê, nam nữ già trẻ trong thôn đều vô cùng nuông chiều Tiếu Tiếu, điều này chắc chắn sẽ chiều hư trẻ nhỏ, bà nội Tiếu Tiếu không thể không đóng vai trò nghiêm khắc kia.