“Mẹ! chị ơi!” Một giọng trẻ con non nớt vang lên sau lưng, Minh Xán quay lại, chỉ thấy một quả đạn pháo nhỏ lao ra khỏi hàng ngũ lớp 1 năm một, đâm sầm vào lòng cô.
Vài ngày trước Minh Xán không rảnh, đều là Minh Thù hoặc dì giúp việc đến đón Miểu Miểu tan học.
Hôm nay hiếm khi được mẹ đón, Miểu Miểu rất phấn khích, suýt quên mất không được gọi Minh Xán là “Mẹ” ở nơi công cộng.
Người mẹ hiện tại mới mười chín tuổi, con gái ở độ tuổi này có một đứa con trai năm tuổi là chuyện rất kỳ lạ.
Nhìn thấy Miểu Miểu, sự u uất trong lòng Minh Xán bỗng tan biến đi một nửa.
Đứa nhỏ này có đôi mắt đen láy tròn xoe, môi hồng răng trắng, lúc cười rộ lên bên má có lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu, ai nhìn vào trái tim cũng muốn tan chảy.
Minh Xán nắm tay Minh Miểu, chào tạm biệt các bạn cùng lớp và cô giáo.
Ánh nắng đổ xuống, hai khuôn mặt lớn nhỏ đều sáng bừng lên, ngũ quan y hệt nhau, xinh xắn và tinh tế, vô cùng bắt mắt.
Cô giáo chủ nhiệm nhìn hai người rất lâu, không khỏi cảm thán: Gen nhà họ Minh mạnh ghê, ngay cả những người không cùng huyết thống ruột thịt cũng có thể giống nhau đến vậy.
Toán học là môn thi hôm nay, bài thi phải thứ hai tuần sau mới phát, cho nên Minh Miểu còn không biết mình thi ra thành tích kinh người cỡ nào.
Minh Xán cũng không định nói cho cậu bé biết.
Cô quyết định nghe lời cô giáo Lâm, tập trung vào sức khỏe tâm lý của con, cô tin vào chỉ số thông minh của con trai mình, không có khả năng không học được toán, chắc chắn là vì tâm trạng không tốt, trước khi thi cãi nhau với bạn học hay có lý do gì đó khiến cậu bé phát huy không tốt.
Diện tích cây xanh trong trường rộng lớn, tràn đầy sức sống, Minh Miểu vừa đi vừa nhìn chằm chằm con chích bông trên cây hoa hòe, đột nhiên kéo tay Minh Xán, nói với cô: “Mẹ ơi, con chích bông kia rất lo lắng, mấy ngày nay nó không đi ngoài được rồi.
”
“! ” Minh Xán không biết nói cái gì, bây giờ cô cũng rất lo lắng, chỉ có thể khích lệ: “Trí tưởng tượng của Miểu Miểu thật phong phú.
”
Minh Miểu chớp chớp mắt, cậu nhóc muốn nói rằng đây không phải là tưởng tượng, nhưng cậu nhóc cảm thấy mẹ không mấy hứng thú với sự đau khổ của chim chích bông nên không nói tiếp.
“Mẹ ơi.
” Minh Miểu ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mẹ không vui à?”
Người ta vẫn nói rằng mẹ con liền tâm, Minh Miểu ở một thời không khác vẫn luôn sớm chiều làm bạn với Minh Xán, cậu nhóc rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, huống chi người mẹ mười chín tuổi so với người mẹ ba mươi mấy tuổi khác nhau một trời một vực, tựa như đứa bé, cảm xúc gì cũng không che giấu được.
Trong lòng Minh Xán nhảy dựng, không nghĩ tới ánh mắt Minh Miểu lại sắc như vậy.
“Mẹ không có không vui.
” Minh Xán thuận thế chuyển hướng câu chuyện sang Minh Miểu, thăm dò tâm lý của cậu bé: “Còn Miểu Miểu thì sao, mấy ngày nay đi học có vui không?”
“Vui lắm!” Minh Miểu nhảy cẫng lên: “Đi học vui lắm, có rất nhiều động vật nhỏ!”