Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Nhà của Đàm Thiên Dương ở giữa sườn núi. Rừng cây ở ngọn núi này cũng không quá rậm rạp. Đất ở đây lại giống như ruộng bậc thang đắp thành. Ở giữa ngẫu nhiên có vài rừng cây nhỏ, hoặc những bụi trúc bao phủ khắp ngọn núi.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ lên núi khoảng chừng mười mấy phút đã tới nhà của Đàm Thiên Dương. Hoàn cảnh nhà họ Đàm trong trí tượng tượng của Tịch thiếu gia tốt hơn rất nhiều. Trong suy nghĩ của y, nhà của Đàm Thiên Dương chỉ có bốn bức tường, mái ngói không đủ che mưa che nắng.

Nhưng sự thật lại tương phản, nhà của Đàm Thiên Dương lại là một ngôi nhà gỗ xinh đẹp. Cảnh sắc tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời. Mái hiên được lợp ngói xanh, bậc thềm được lót gạch bằng phẳng. Cho dù nhìn bên ngoài có chút cũ kỹ nhưng lại không dơ bẩn hay lộn xộn.

“Đây là nhà của anh ah’?” Tịch thiếu gia đứng trước cái sân rộng rãi bằng phẳng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn kiệt tác to lớn được xây dựng này có thể là một ngôi nhà. Y có chút giật mình hỏi Đàm Thiên Dương.

“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật đầu. Hắn đã nhìn ngôi nhà này hơn mười năm, nên đã sớm quen mắt. Hắn đưa tay kéo Tịch Chiêu Nhiên đi vào trong. Ngôi nhà này là của cha mẹ hắn xây dựng. Sau khi bọn họ qua đời cũng chỉ còn hắn và bà nội ở đây. Hiện giờ trưởng thôn cũng đã di dời một số hộ gia đình đến gần đường lớn. Xây dựng những ngôi nhà bằng xi-măng theo kiến trúc phương Tây. Chỉ còn những người già vẫn ở lại trên núi, vì luyến tiếc ngôi nhà thời còn trẻ mà mình đã vất vã xây dựng.

“Kiểu nhà này ở có thoải mái không?” Tịch Chiêu Nhiên biết hiện giờ cũng có một số khu du lịch xây dựng kiểu nhà bằng gỗ này. Tạp chí danh lam thắng cảnh gọi đây là trải nghiệm cuộc sống. Hơn nữa nghe nói rất thịnh hành. Còn những thứ khác thì y hoàn toàn không có khái niệm.

“Đông ấm, hè mát.” Đàm Thiên Dương đem hành lý cầm trong tay để xuống mặt đất. Hắn lấy chìa khoá ra mở cửa nhà.

“Ôi chao, là tiểu Dương trở về sao?” Giọng nói hơi khàn khàn của một lão nhân ở cách đó không xa truyền đến. Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc quay đầu lại.

“Bác Trần.” Đàm Thiên Dương sau khi mở cửa ra, liền xoay người gọi ông một tiếng rồi gật đầu.

“Ha hả, đúng là tiểu Dương.. Lâu rồi không gặp cháu, vẫn khoẻ mạnh như trước ah’..” Người lão nhân gọi là bác Trần tiếp lời hắn. Bước chân chậm rãi đi về phía hai người, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành. Ông nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên đang đứng bên cạnh Đàm Thiên Dương, có chút kinh ngạc hỏi.:” Cậu ấy là bạn của cháu ah’? Nhìn thật đẹp trai.”

“Vâng.” Đàm Thiên Dương lên tiếng, hắn đem hành lý để vào trong nhà. Rồi quay về phía hai người vẫn còn đang đứng ở trước cửa, mắt to trừng mắt nhỏ nói.:”Trước vào nhà đã, bác Trần cũng vào đây ngồi một chút đi.”

“Hả hả… Bác không vào đâu, tiểu Dương ah’. Lúc cháu không có ở nhà đều là do bác hai cho người đến trông coi quét dọn. Cháu nhớ sắp xếp thời gian đến thăm ông ấy ah’.” Bác Trần đứng ở cửa, cười ha hả nói với hai người.

“Cháu biết rồi.” Đàm Thiên Dương gật đầu, mở túi hành lý ra lấy hai túi chườm nước nóng cùng quần áo ấm đưa cho bác Trần nói. “Đây là quà cho bác và bác gái, bác mang về nhà dùng đi.”

“Ôi chao?” Bác Trần nhận lấy món quà, ông cầm trong tay nhìn một hồi rồi cười nói, “Cháu thật là, mỗi lần về đây đều mua nhiều đồ như vậy cho chúng ta. Bác nghe nói ở thành phố kiếm tiền không dễ. Cháu nên để dành tiền lương của mình để cưới vợ đi ah’..”

Bác Trần nói xong liền thở dài, nhắc đến chuyện này khiến ông nghĩ đến chuyện Đàm Thiên Dương đã sớm qua tuổi nên kết hôn ở trong thôn. “Bác nói cháu cũng đã sắp hai mươi sáu rồi, điều kiện của cháu lại tốt như vậy, sao không mang cô gái nào trở về thăm quê ah’. Cháu nhìn tiểu tử nhà họ Tần xem, hắn hai ngày nữa sẽ kết hôn. Người ta mới hai mươi ba tuổi, qua năm đã có thể ôm một đứa con trai mập mạp rồi. Bác hai của cháu đã nhiều lần nói với bác. Nếu cha mẹ cháu còn sống, cháu khẳng định đã sớm kết hôn rồi, haizz…” Bác Trần vừa nói vừa lắc đầu thổn thức không ngớt. Đứa nhỏ này không cha không mẹ thật đáng thương ah’. Nếu có cha mẹ thì chắc chắn bọn họ đã sớm quan tâm chuyện này cho hắn rồi. Những thanh niên chưa đến hai mươi tuổi ở đây đoán chừng đều đã cưới vợ. Nhà cũng được cha mẹ xây cho, lại nằm gần ở đường quốc lộ. Một căn nhà lớn ba tầng, nếu có nhiều tiền một chút, còn có thể mua thêm một chiếc xe hay mở tiệm buôn bán.

Cũng không biết Đàm Thiên Dương có nghe ông nói gì không. Hắn chỉ trầm mặc mở túi hành lý vừa mang về, lấy hai hộp mật ong đưa cho bác Trần nói: “Mỗi buổi sáng bác lấy cái này pha với nước ấm uống, tốt cho cổ họng.”

“Cháu, đứa nhỏ này!” Bác Trần nói nửa ngày nhưng không thấy Đàm Thiên Dương phản ứng gì, nhịn không được đưa tay vỗ hắn mấy cái.

Đàm Thiên Dương cũng không giận, tiếp tục lục lọi đồ trong túi hành lý lớn.

Bác Trần thấy hắn vẫn bất động, đành dời tấm mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang đứng ở một bên. Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhìn bác Trần. Y liền kéo chiếc ghế ở gần đó đem tới trước mặt ông. Rồi lấy một cái khăn từ trong túi hành lý lau mặt ghế, quay về phía bác Trần nói: “Bác nói một hồi chắc mệt rồi, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Bác Trần nhìn thái độ niềm nở của hai người, cũng không từ chối, liền nhận đồ Đàm Thiên Dương tặng cho. Ông nói với cả hai: “Ngồi thì bác không ngồi đâu, hai cháu vừa mới về đây chắc không đủ đồ để nấu cơm. Nếu thiếu thứ gì thì qua nhà bác lấy về. Đến tối thì qua thăm bác hai của cháu đi.

“Cháu biết rồi.” Đàm Thiên Dương gật đầu, bác Trần lúc này mới vừa lòng xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.

“Ông ấy ở kế bên, khi bà nội anh bị bệnh, ông ấy thường giúp anh chăm sóc bà.” Đàm Thiên Dương giải thích với Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút lại nói: “Vậy ông ấy xem như cũng là trưởng bối của anh.”

“Ừ.”

“Ông ấy vừa rồi nói em rất đẹp ah’.” Tịch Chiêu Nhiên hớn hở cười, lặp lại câu nói. Đàm Thiên Dương nghĩ không ra hai câu nói trên của y có liên quan gì với nhau. Nhưng có điều, Nhiên Nhiên không vì chuyện bác Trần nói muốn tìm đối tượng cho hắn mà cảm thấy không vui là được rồi.

“Nghe nói những người dân ở quê, nếu cảm thấy vừa lòng với người yêu của vãn bối mình, thì sẽ nói “người đó” đẹp ah’.” Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không phản ứng gì, cố ý bổ sung thêm một câu.

Đàm Thiên Dương nhìn y một cách kỳ quái. Tịch thiếu gia dĩ nhiên là đẹp rồi, có điều lén đổi khái niệm thì cũng nên lấy một khái niệm có nội dung tương tự một chút ah’.

Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vẫn không có phản ứng nào khác. Trong lòng nhịn không được có chút mất mát. Mặc kệ vì sao y lại có cảm xúc đó. Tịch Chiêu Nhiên cũng biết, tình cảm của y và Đàm Thiên Dương không phải ai cũng có thể chấp nhận. Nếu cha mẹ của Đàm Thiên Dương còn sống. Bọn họ chắc chắn sẽ dẫm phải con đường của Đàm Thiên Dương và Tống Bân. Hoặc là trời nam đất bắc, hoặc là sinh ly tử biệt…

Đàm Thiên Dương dường như cảm thấy *** thần của Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên xuống thấp. Liền đưa tay xoa đầu y an ủi. “Em quả thật rất đẹp.”

“…” Cậu chủ nhà họ Tịch không nói gì.

Trong nhà không có ai ở đã lâu nên thiếu đi hơi ấm người. Đàm Thiên Dương đem hành lý thu xếp gọn gàng. Rồi mới vén tay áo lên chuẩn bị quét dọn nhà cửa một lần.

“Thiên Dương, có cần em giúp anh không ah’?” Tịch Chiêu Nhiên thấy thế lập tức xung phong nhận việc, nghĩ muốn giúp đỡ hắn.

Đàm Thiên Dương nhìn y rồi mím môi, hắn nhớ đến ngày Tịch thiếu gia cũng giống như hiện giờ, hưng phấn nói muốn giúp hắn rửa rau. Cuối cùng lại đem số rau đó rửa đến nỗi chỉ còn lại cái cọng. Chưa kể còn làm ướt hết cả người mình… Bây giờ y lại muốn giúp hắn quét dọn nhà cửa. Liệu có khi nào đem cả căn nhà vốn gọn gàng biến thành lộn xộn không ah’..

Nhưng nhìn sự chờ mong cùng nóng lòng muốn thử của Tịch Chiêu Nhiên. hắn lại không nỡ từ chối y. Cuối cùng hắn đành phải tìm một cây chổi lớn làm bằng trúc ở phía sau nhà đưa cho y, nói: “Em giúp anh quét sân đi.” Hắn chỉ mặt đất bằng phẳng dưới mái hiên.

“Được!” Tịch thiếu gia cầm lấy cây chổi lớn. Y còn cố ý cởi áo khoác mình ra, tràn ngập khí thế chạy đi quét sân.

Đàm Thiên Dương cố ý mở lớn cánh cửa chính trong nhà. Thuận tiện cho hắn ở bên trong vừa quét dọn vừa có thể tuỳ thời chú ý đến Tịch Chiêu Nhiên. Tránh cho y xảy ra chuyện gì mà hắn lại không nhìn thấy.

Loại nhà dùng gỗ để xây dựng này, kỳ thật cũng không cần phải dọn dẹp bao nhiêu. Bất quá phải quét mạng nhện. Dùng khăn lau sạch bụi bặm trên vách tường gỗ. Sau đó thì dùng chổi quét sạch mặt đất là được. Ở đây không giống như những hộ gia đình trong thành phố lót sàn bằng gỗ. Nên không cần dùng khăn chà sát sàn nhà, hay phải đánh bóng mặt gỗ thêm một lần nữa và vân vân.

Đàm Thiên Dương ở trong nhà quét dọn được một nửa. Rốt cuộc nghe động tĩnh của Tịch thiếu gia ở bên ngoài.

“… Thiên Dương!” Tịch thiếu gia ở trong sân gọi hắn.

“Làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương chạy nhanh tới, ló đầu ra ngoài.

“Cây chổi này dùng không được ah’.” Tịch Chiêu Nhiên giơ cây chổi bằng trúc trong tay mình lên. Trên cây chổi hiện giờ đã dính đầy lá khô màu vàng. Còn Tịch thiếu gia cáo quý, ưu nhã không bao giờ nhiễm một hạt bụi nào sau khi giao hoà cùng cây chổi bình thường này một hồi. Liền không biết vì sao lại nói nó có vấn đề.

Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua cái sân. Chỉ thấy trên mặt đất vẫn trải đầy lá rụng, y như ban đầu chưa được quét dọn. Ngược lại, cả sân còn bị Tịch Chiêu Nhiên biến thành một bức tranh trải đầy hoa lá, nhìn vô cùng lộn xộn. Tịch Chiêu Nhiên đứng ở chính giữa nhìn đám lá rụng, trên người còn dính không ít lá khô. Đàm Thiên Dương nhịn không được cong khoé môi. Xoay người đi ra ngoài, đưa tay lấy chiếc lá rụng trên đầu Tịch Chiêu Nhiên xuống. Rồi mới nắm lấy tay y, vừa chỉ cho y tư thế quét dọn, vừa giải thích nói: “Em quét một hướng thôi, vừa quét vừa lui về phía sau, chậm một chút. Sau đó đem lá rụng quét đến chính giữa sân, một lát nữa gom lại rồi đốt đi.”

Tịch thiếu gia cái hiểu cái không mà gật đầu. Đàm Thiên Dương chỉ cho y cách quét dọn một vài lần. Y liền phát hiện quả nhiên đám lá khô không nghe lời bay loạn xạ lúc nãy hiện giờ đều đã nghe lời. Hơn nữa hiệu quả rất nhiều, y nhịn không được cười vui vẻ.

Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên tuy đem bản thân mình biến thành mặt xám mày tro. Nhưng lại cười đến vui vẻ như vậy. Trong lòng yên tâm chút ít, xoay người vào nhà tiếp tục bận bịu công việc của mình.

Khi đến giữa trưa, công việc quét dọn của cả hai người cuối cùng cũng tới phân đoạn báo cáo. Tịch Chiêu Nhiên thành công đem lá rụng trong sân gom lại một chỗ. Y nhìn đống lá khô giống như một ngọn núi nhỏ liền híp mắt cười. Hiện giờ nghĩ đến việc mình chăm chỉ quét dọn cái sân này cho đến giữa trưa, khiến Tịch thiếu gia cảm thấy bản thân rất có thành tựu.

“Ăn cơm.” Đàm Thiên Dương ở trong nhà bếp gọi.

“Em tới đây.” Tịch thiếu gia ném cây chổi, vỗ vỗ tay đi nhanh vào nhà. Lao động đến trưa khiến cho y cảm thấy có chút đói bụng ah’.

Đàm Thiên Dương nhìn người nọ híp mắt cười đi xuống nhà sau, có chút kinh ngạc nói: “… em có muốn đi tắm trước không?” Người đứng trước mặt hắn hiện giờ, khuôn mặt tuấn tú đều đã dính đầy tro bụi. Thoạt nhìn rất giống một con mèo tam thể vừa lăn qua lăn lại trên đất.

“Được ah’, phòng tắm ở chỗ nào?” Tịch Chiêu Nhiên nhất thời không nghe ra ý tứ của Đàm Thiên Dương. Thấy hắn nhìn mặt mình liền đưa tay lau lau một chút, “Trên mặt em có dính cái gì sao?” Y không lau mặt mình thì thôi, nhưng vừa lau lại có thêm hai vệt đen trên mặt. Trông giống như diễn viên đóng hài kịch.

Đàm Thiên Dương nhịn không được lắc đầu. Lấy thau đổ đầy nước, rồi đưa cho y một cái khăn sạch, nói: “Lau mặt trước đi, muốn tắm thì đợi lát nữa anh nấu nước nóng.” Ngọn núi này dĩ nhiên không giống với thành phố. Ở đây chỉ có thể tìm một bó củi, nấu nước trong nhà bếp mới có nước nóng thôi.

Nhân lúc Tịch Chiêu Nhiên đi rửa mặt, Đàm Thiên Dương cầm bật lửa đi ra ngoài đốt lá khô. Chờ ngọn lửa lớn hơn một chút, hắn đem toàn bộ số lá cây đốt đi. Bên trên đống lửa lưu lại một luồng khói nhẹ, sau đó lại bị gió thổi bay xa.

Cơm trưa ngày hôm nay được làm rất đơn giản. Hắn nấu nước luộc mì sợi, rồi thả một quả trứng gà vào. Đây đều là những thứ Đàm Thiên Dương thuận tay mua lúc nãy. Khi vừa bắt tay làm, hắn sợ Tịch Chiêu Nhiên ăn không quen. Còn cố ý đi qua nhà bác Trần ở bên cạnh xin thêm một ít ớt cay và hành lá bỏ vào. Ngửi thấy hương vị rất thơm.

Tịch thiếu gia lúc này cảm thấy thật đói bụng. Bưng cái bát lớn học bộ dáng ăn mì của Đàm Thiên Dương. Cho đến khi ăn xong hai bát mì lớn, y mới ôm bụng đánh ợ một cái híp mắt cười. Cả người vừa ấm lại vừa vui vẻ, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Hai người ăn cơm trưa xong. Đàm Thiên Dương mang y đi đến nhà của bác hai hắn.

Nói là bác hai nhưng lại cách hắn một đời. Người này là con của anh trai ông nội Đàm Thiên Dương. Tuy không tính là thân thiết. Nhưng đối với Đàm Thiên Dương, đứa trẻ chỉ có một thân một mình này mà nói. Ông cũng coi như là một trong số ít họ hàng của hắn. Huống chi năm đó, người này lại đối xử không tồi với cha mẹ hắn. Luôn trợ giúp tiền cho Đàm Thiên Dương đi học, còn giúp hắn chăm sóc cho bà nội.

Tới nhà của bác hai, Đàm Thiên Dương đem quà mình mang vào trong phòng ông. Bác hai Đàm Thiên Dương cũng không nói lời khách sáo với hắn. Ông đối đãi hai người như con cháu trong nhà, để cả hai tuỳ tiện ngồi xuống. Đại khái bởi vì có Tịch Chiêu Nhiên đến làm khách. Bác gái Đàm Thiên Dương cố ý bưng một mâm quýt trong phòng ra để ở trước mặt y. Bà cười tủm tỉm cho y nếm thử một quả, còn nói quýt nhà mình rất ngọt.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn người bác trầm mặt của Đàm Thiên Dương. Cảm thấy khí chất của ông có vài phần rất giống hắn. Trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một chút khẩn trương. Y liền đưa tay cầm trái quýt để chuyển dời lực chú ý của mình.

Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên khẩn trương, đại khái là bởi vì —— Đây cũng có thể coi là lần đầu tiên y đến gặp mặt gia trưởng đi? Tuy có lẽ bác hai của Đàm Thiên Dương vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến chuyện của hai người bọn họ.

Bác hai Đàm Thiên Dương không nói nhiều lắm. Chỉ hỏi tình hình công tác hiện tại của hắn. Cuối cùng nói đến chủ đề không thể tránh né —— chuyện kết hôn của Đàm Thiên Dương.

Tịch Chiêu Nhiên vốn ngồi một bên liền dựng thẳng lỗ tai chăm chú lắng nghe. Trong lòng lúc này càng thêm khẩn trương. Y không lo lắng chuyện Đàm Thiên Dương bị bức bách hay vì áp lực mà chia tay với y —— Đàm Thiên Dương là một người rất có trách nhiệm, hắn nhất định sẽ không làm như vậy. —— Nhưng Tịch Chiêu Nhiên trong giờ phúc này chỉ lo lắng một chuyện. Đó là Đàm Thiên Dương có thể bởi vì đối mặt với người thân mà cảm thấy khó xử hay không.

Tịch Chiêu Nhiên từ trước đến nay đều ích kỹ. Y chưa bao giờ thay người khác lo lắng chuyện gì. Nhưng Đàm Thiên Dương lại bất đồng. Không những có thể làm y trao ra sự tin tưởng, mà y còn có thể vì hắn mà lo lắng. Tịch Chiêu Nhiên không biết sự thay đổi này của mình là tốt hay xấu. Nhưng có vài thứ thay đổi, khiến người khác không dễ dàng khống chế được.

Đàm Thiên Dương nghe xong lời của bác hai, trên mặt cũng không có một gợn sóng sợ hãi. Chỉ dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cháu đã có đối tượng.”

“Đã có đối tượng rồi ah’.” Bác hai Đàm Thiên Dương có chút kinh ngạc trên mặt. Nhưng lại càng thêm vui mừng, ông gật đầu nói. “Như vậy là tốt, tìm thấy đối tượng là chuyện không gì bằng. Đã tìm thì phải tìm một người hợp ý với mình, để có thể ở cùng nhau cả đời.”

“Vâng.” Đàm Thiên Dương gật đầu.

Cả hai cũng không phải là người nói nhiều, vì thế đề tài chỉ nói đến đó xem như ngừng lại.

Tịch Chiêu Nhiên nghe hai người không tiếp tục nói vấn đề này nữa. Trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, gánh nặng trong lòng liền được trúc bỏ. Y còn cảm thấy vui vẻ thay cho Đàm Thiên Dương. Tịch Chiêu Nhiên thuận tay đem hai miếng quýt bỏ vào miệng. Quả này hương vị thật tuyệt, vừa ngọt nhưng cũng có chút vị chua, ăn thật ngon.

Hai người ngồi không bao lâu, Đàm Thiên Dương liền đứng dậy muốn dẫn Tịch Chiêu Nhiên đi về nhà. Bác hai Đàm Thiên Dương cũng không giữ bọn họ ở lại lâu, chỉ nói ở trong nhà nếu thiếu thứ gì thì trực tiếp đến đây lấy về là được. Đàm Thiên Dương gật đầu đồng ý. Sau đó cùng bác gái xuống bếp lấy một ít gạo, cùng thịt bò khô tự làm và rau xà lách. Mang theo vài thứ rồi cùng Tịch Chiêu Nhiên chậm rãi đi về nhà.

Buổi chiều không có việc gì làm. Đàm Thiên Dương đem toàn bộ đồ mình mua về bỏ vào trong túi rồi đeo lên lưng. Cả hai đi đến từng nhà một thăm hỏi rồi biếu một ít quà. Những lão nhân nhận được quà biếu của hắn đều cười rất vui vẻ. Nói Đàm Thiên Dương thật hiếu thuận. Có mấy thứ này, bọn họ vượt qua mùa đông cũng sẽ không quá gian nan. Nói xong rồi lấy một ít thức ăn ở nhà tự làm đưa cho Đàm Thiên Dương, bảo hắn mang về.

Vì thế chờ đến tối khi hai người về nhà nấu cơm. Số thức ăn mà bác hai Đàm Thiên Dương và các lão nhân đưa cho. Cũng đủ cho bọn họ giữ lại ăn được vài ngày.

Đàm Thiên Dương biết Tịch thiếu gia thích sạch sẽ. Cho nên buổi tối sau khi ăn xong cơm. Hắn cố ý đi nấu nước nóng bỏ vào thùng, khiêng đến sau nhà để y tắm rửa. Nhưng bởi vì buổi tối ở phía sau nhà không có đèn. Chuyện mò mẫn để tắm rửa này, Tịch thiếu gia thật sự làm không được. Đàm Thiên Dương không biết làm gì khác hơn, đành phải cầm một cái đèn đứng bên cạnh để y tắm rửa.

Tịch thiếu gia tắm một hồi liền chú ý tới Đàm Thiên Dương —— người đang đứng thẳng tắp ở bên cạnh, vô cùng gương mẫu như thị vệ. Trong lòng y không nhịn được có chút ngứa ngáy, nghĩ muốn câu dẫn hắn.

Nhưng có điều, Đàm thị vệ lại cự tuyệt sự câu dẫn của Tịch thiếu gia. Hắn còn nhíu mày trừng y, “Tắm nhanh lên, không lát nữa bị cảm lạnh.”

Trong lòng Tịch thiếu gia cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ở một hoàn cảnh tối lửa tắt đèn như vậy mà đối phương lại là một tên đầu gỗ. Rốt cuộc y chỉ đành thu lại mị nhãn của mình.

Đàm Thiên Dương chờ Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa sạch sẽ xong liền đuổi y vào trong phòng. Hắn đổ nước vào thùng rồi mới cởi quần áo đi tắm. Xối nước lên người, để gió lạnh thổi bớt sự khô nóng trong cơ thể, hắn mới chậm rãi đi vào nhà. Đàm Thiên Dương hiện tại càng ngày càng không có biện pháp chống lại sự hấp dẫn của Tịch Chiêu Nhiên. Đặt biệt là lúc y đứng ở chỗ vừa tối vừa sáng lúc nãy. Cả người nhỏ từng giọt nước ướt át. Đã vậy còn dùng cặp mắt hoa đào kia quét lên người hắn.. Khiến cả người hắn cảm thấy ngứa ngáy. Rất muốn áp y ngay tại chỗ…

Nhưng buổi tối ngày hôm trước hai người đã làm qua một lần. Hơn nữa thời gian cả hai làm cũng hơi lâu một chút. Hắn sợ nếu hôm nay làm nữa, thì mặt sau của Nhiên Nhiên sẽ bị thương… Khi Đàm Thiên Dương đi ngang qua cánh cửa sổ. Nhìn ánh sáng chiếu từ cánh cửa, hắn nhịn không được thở dài. Bộ dạng của Tịch Chiêu Nhiên sau cái đêm đầu tiên hai người làm chuyện đó, đã khiến hắn bị doạ sợ. Cho nên sau đó, mỗi khi thân thể hắn sinh ra dục vọng với với y. Hắn đều cố hết sức kiềm chế bản thân, thật sợ lại làm y bị thương.

Tịch thiếu gia nằm ở trên giường nghiêng trái nghiêng phải chờ người kia. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đi vào. Sau khi y lăn lộn trên giường một hồi lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Lúc Đàm Thiên Dương đi vào nhà, liền nhìn thấy thân thể hoàn toàn xích loã trắng noãn của Tịch thiếu gia, chỉ có một nửa cái chăn đắp trên người…

Sâu tận trong lòng Đàm Thiên Dương cảm thấy.. Hắn vừa rồi đứng ngoài kia nửa ngày cho gió thổi xem ra đã hoàn toàn phí công.

Sáng ngày hôm sau, Đàm Thiên Dương thức dậy rất sớm. Chờ Tịch Chiêu Nhiên dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, hắn đã làm xong bữa sáng.

“Ăn nhiều một chút, lát nữa mang em lên núi.” Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên rời giường liền chuẩn bị nước ấm cho y đi tắm.

“Lên núi?” Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, “Lên núi làm gì?”

“Đốn củi.” Đàm Thiên Dương trả lời Tịch Chiêu Nhiên một câu rồi không chú ý đến y thêm. Hắn xoay người đi ra ngoài thu dọn đồ đạc. Đàm Thiên Dương hôm nay mặt một bộ quần áo tôn lên đường nét cường tráng của hắn. Nhưng đồng thời nhìn cũng có chút cũ kỹ bình dân. Rất có hương vị của một người nông dân.

Cậu chủ nhà họ Tịch trừng mắt nhìn, không hiểu rõ ý tứ của hắn. Đốn củi làm gì? Dùng để nhóm lửa hay mang đi bán?

Sau khi ăn xong điểm tâm, Đàm Thiên Dương còn đặt biệt bảo y thay một bộ quần áo dễ dàng hoạt động thân thể, không dễ làm bẩn và một đôi giày leo núi. Còn hắn thì cầm một cái lưỡi liềm và một cái balô bằng trúc đeo ở sau lưng. Bên trong là một con dao, một cái bẫy thú và một ít lương khô linh ***. Hắn quay về phía Tịch Chiêu Nhiên nói: “Đi thôi, nếu không buổi tối sẽ về không kịp.”

“Nếu không về kịp thì sao? Ở trên núi có chỗ ở không?” Tịch Chiêu Nhiên cùng hắn ra khỏi nhà. Y nhìn số đồ vật Đàm Thiên Dương trang bị tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Nếu về không kịp thì chúng ta ở lại trong mỏm núi đá.” Đàm Thiên Dương kéo cửa lại, đưa tay đóng chặt cửa. Sau đó hắn lấy từ trong túi ra một trái quýt đưa cho Tịch Chiêu Nhiên.

“Mỏm núi đá là cái gì?” Tịch Chiêu Nhiên nhận lấy trái quýt rồi tiếp tục hỏi hắn, “Anh lấy đâu ra trái quýt này vậy?”

“Mỏm núi đá là mỏm núi đá, không phải em rất thích ăn trái quýt này sao?” Sau khi hắn khoá chặt cửa, liền dẫn người nọ đi về hướng ngọn núi lớn ở trước mặt.

“Em lúc nào nói mình thích ăn quýt?” Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy trái quýt có chút không hiểu. Y trước kia đúng là không có chú ý đến mấy trái quýt này.

“Ngày hôm qua không phải em rất thích ăn trái quýt này ở nhà bác hai sao?”

“A?” Tịch thiếu gia lúc này mới hồi tưởng lại một chút. Y nhớ đến xế chiều ngày hôm qua ở nhà bác hai của Đàm Thiên Dương. Bởi vì tâm tình của mình mà y quả thật ăn rất nhiều quýt. Không nghĩ tới Đàm Thiên Dương ngay cả chuyện này cũng chú ý đến. Trong lòng y cảm thấy rất mỹ mãn liền nói: “Mắt của anh thật ***, cái gì cũng có thể chú ý ah’. Còn có, trái quýt này là anh “xin” mang về cho em sao? Chuyện lúc nào vậy?”

“Chỉ cần dụng tâm thì có thể phát giác ra những thứ mình muốn biết. Trái quýt này không phải “xin”, sáng hôm nay anh thuận tay hái về từ trong vườn nhà bác hai.” Mặt than Đàm Thiên Dương nghiêm nghị nói.

Tịch Chiêu Nhiên: “…”

Kiểu “Thuận tay” nhưng lại không hỏi trước này.. thật sự được hay sao..

Tuy là hắn cố ý mang về cho mình. Nhưng loại chuyện này phát sinh ở trên người Đàm Thiên Dương… Trong lòng y không hiểu vì sao lại cảm thấy vi diệu. Còn có cảm giác mất hình tượng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui