Bẻ Cong Ảnh Đế Cong


Lúc Dịch Tử Duy tắm rửa xong đi ra, An Triệt đang nằm trên ghế sa lon xem tivi, hiếm khi thấy hắn nhìn xem không dời mắt, ngay cả mình đi đến phía sau hắn cũng không phát hiện.

Tên này hôm nay bị sao vậy, bình thường thấy mình tắm xong chẳng phải đôi mắt luôn dính vào hắn sao? Dịch Tử Duy bất mãn cúi người xuống cắn lỗ tai An Triệt một cái.

An Triệt giật mình, không để ý đẩy Dịch Tử Duy ra: "Đừng nhúc nhích, em xem xong cái này.."

Nghe vậy Dịch Tử Duy khó chịu nhìn về phía TV, đài đang chiếu trên tivi là kênh giải trí NTV, người trên màn hình đang dầm mưa ướt hết cả người không có chỗ nào là không chật vật, chính là Kỳ Du hôm nay vừa phát hành ca khúc cá nhân.

Đây là đang tuyên truyền? Đương nhiên Dịch Tử Duy chỉ mới suy đoán thôi, nhưng một giây sau, khi nghe thấy Kỳ Du nghiêm mặt nói ra câu kia, hắn ngây ngẩn cả người.

Tin tức giải trí NTV lấy tin rất nhanh, đây là chuyện chỉ mới xảy ra lúc hơn bốn giờ chiều, tin tức về vụ này gần như chiếm hơn hai phần ba thời gian trong tiết mục.

Xem hết tin tức, đại khái đã biết rõ đầu đuôi sự tình, lúc này An Triệt mới lấy lại tinh thần, thì thào nói: "Ta XXX, lão đại thật đúng là.."

Câu nói kế tiếp An Triệt chưa nói hết, mà Dịch Tử Duy cũng rất hiếm khi bị trấn trụ. Hắn biết Kỳ Du nhân khí cao, thực lực mạnh, nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là minh tinh đi theo con đường thần tượng mà thôi, một idol nói ra câu 'Thỉnh một số Fans hâm mộ thu hồi lại yêu thích', thực không biết nên mắng hắn cuồng vọng hay là nói hắn khoa trương tự tin.

"Có lẽ, Kỳ Du muốn đập nồi dìm thuyền." Trầm mặc hồi lâu, Dịch Tử Duy mới nói ra suy nghĩ của mình như vậy.

Người có ánh mắt cho tới bây giờ đều nhìn ra được, với thực lực của Kỳ Du chỉ làm minh tinh thần tượng thật sự quá đáng tiếc. Mà trước mắt câu nói long trời lở đất kia, có lẽ đã đưa ra quyết định chắc chắn rồi.

An Triệt hoàn toàn không hiểu ý của Dịch Tử Duy, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: "Có ý gì! Lão đại muốn làm gì vậy? Đừng nói là bị Fans hâm mộ làm đau thấu tim cho nên muốn rời khỏi ngành giải trí đi?"

Dịch Tử Duy chẳng muốn giải thích với tên ngốc, trực tiếp tắt tivi đi vào phòng thay quần áo. Bị vứt bỏ An Triệt vô cùng thương tâm, trong lòng thầm nói xem như đã yêu nhau rồi đi, vì sao Dịch Tử Duy vẫn luôn có bộ dạng lúc nóng lúc lạnh với mình vậy chứ?

Thở dài, An Triệt lấy điện thoại ra, muốn gọi hỏi Bùi Thước một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng chưa kịp reo vài tiếng đã bị tắt ngang, gọi lại lần nữa thì dứt khoát biến thành tắt máy.

Này, các người cũng hơi quá đáng rồi a! An Triệt trong lòng lặng lẽ kháng nghị.

Mà ở thành thị bên kia, tại hậu trường ký tên phát hành, Bùi Thước nhìn điện thoại của mình bị Kỳ Du đoạt lấy rồi trực tiếp tháo luôn pin, yên lặng quay đầu trở lại làm bộ như chưa phát hiện.

Thật sự còn chưa hiểu lắm vì sao lão đại lại tức giận dữ vậy, hơn nữa oan uổng nhất chính là, vì cái gì lửa giận này lại hướng về phía mình chứ?

Kỳ Du nhìn miếng dán vết thương trên trán Bùi Thước, nhìn cậu bày ra bộ dạng ủy khuất, hắn vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, thật sự nhịn không được, hắn đi qua, không chút khách khí mà véo vào mặt Bùi Thước một cái, dùng lực ngắt mạnh vài cái.

Bùi Thước đau đến mức nước mắt muốn chảy ra, trong lòng tự nhủ lão đại anh cho rằng mặt tôi là đất dẻo cao su đấy à, độ mạnh yếu vốn không thể so với lúc nhà trang điểm đùa giỡn niết mặt mình được, chính xác hơn đây là bộ dạng đang trút cơn giận mà.

"Hôm nay anh nói những lời.. nói nhảm.. kia." Bùi Thước đợi Kỳ Du buông mình ra, vừa xoa mặt mình, vừa cẩn thận hỏi, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Kỳ Du cắt ngang.

"Không phải nói nhảm." Kỳ Du nói với giọng bình thản, tay dài chân dài cong lại trên cái sa lon nhỏ, không thoải mái mà nhướng mi liếc nhìn Bùi Thước. "Cậu cho rằng tôi là vì cậu nên mới ra mặt? Bớt tự mình đa tình đi."

".. A." Bùi Thước vô lực giải thích một câu, nhưng không cách nào phủ nhận là trong lòng có lướt qua một chút thất vọng. Chủ yếu là dáng vẻ lão đại tức giận trong mưa vào chiều nay, thật sự quá đẹp trai quá xuất sắc rồi.

"A cái gì mà a, Bùi Thước tôi nói cho cậu biết." Kỳ Du cười lạnh một tiếng, "Cậu bị ném trúng là đáng đời! Tôi cách dưới sân khấu xa như vậy cậu không nhìn thấy à? Ai kêu cậu chạy ra ngăn cản rồi để bị người ta ném trúng vậy?"

Bùi Thước ỉu xìu, trong lòng tự nhủ lúc ấy mình đâu có nghĩ đến nhiều như vậy, trong đầu chỉ cần nhớ lại cái cảnh lúc lão đại bị ném trúng nằm viện đã cảm thấy sợ chết khiếp rồi.

Nhìn thanh niên bị mình giáo huấn có chút chật vật lại thành thành thật thật, bộ dạng cuối mặt bày ra vẻ đau khổ kia khiến khóe miệng Kỳ Du hơi nhếch lên, đang muốn nói thêm gì đó, chưa kịp chuẩn bị đã hắt hơi một cái.

Thấy Kỳ Du cau mày văn vê cái mũi, Bùi Thước có chút lo lắng, chẳng lẽ bị cảm rồi?

Buổi chiều đứng trong mưa Kỳ Du nói ra lời nói kia, sau đó lặng im vài giây, rồi toàn trường vang lên tiếng hoan hô, ở đây ngoại trừ mấy fan của Miracle thêu dệt kiếm chuyện ra, trên cơ bản đều là fandom của Kỳ Du, từ lúc Kỳ Du tách ra, nghe những bình luận của đám anti kia bọn họ đều cảm thấy oan ức cho anh, lần này thế mà lại nói ra lời ác ý như vậy.

Mà bản thân Kỳ Du tựa như cái gì cũng chưa có phát sinh, lại ngồi trở về ký bán tiếp. Lúc này trợ lý Tiểu Đại mới lấy lại tinh thần, biết rõ khuyên Kỳ Du không được, vì vậy lập tức kêu hai nhân viên công tác đi qua cầm dù. Mà Kỳ Du mặc quần áo ướt đẫm ký hết cho tất cả mọi người ở đây rồi mới rời đi, lúc trở lại hậu trường sắc mặt đã đông lạnh đến tái nhợt.

Lúc này đúng lúc Tiểu Đại cầm quần áo đưa cho Kỳ Du, thấy hắn hắt xì, lập tức lo lắng nói: "Ca khúc vừa mới phát hành, ngàn vạn lần anh đừng sinh bệnh ah!" Vừa nói vừa sốt ruột vội đi ra ngoài. "Tôi đi tìm thuốc cho anh!"

Thiệt là, sớm biết như vậy lúc nãy sẽ không nghe theo lão đại đi tìm mấy thứ râu ria là rượu cồn và băng dán vết thương rồi, có lẽ đi tìm quần áo trước mới phải!

Kỳ Du đứng lên để quần áo trên ghế sa lon, sau đó trực tiếp cởi ra bộ quần áo ẩm ướt kia.

Vì phối hợp với tạo hình trong ca khúc, hôm nay quần áo trên người Kỳ Du đều là màu đen, thiết kế nút áo thắt đến cổ, thêm cái nơ tơ tằm, mặc dù toàn thân ướt đẫm nhưng không mất ưu nhã, toàn thân lộ ra hơi thở quý tộc cấm dục.

Ngón tay thon dài trắng nõn trong chớp mắt đã cởi ra nơ, phát ra tiếng 'Lạch cạch', nút áo thứ nhất đã bị giật ra, sau đó là nút thứ hai, nút thứ ba.. Bùi Thước nhìn mỹ nam thoải mái ở trước mặt mình cởi áo, cả người có chút mất hồn, trong lúc nhất thời cũng quên luôn phải làm gì.

Từng nút từng nút được cởi ra, một phần ngực Kỳ Du chậm rãi lộ ra, da thịt dưới vải vóc màu đen càng tăng thêm sự nổi bật, tựa như là lớp sứ trắng, bọc lấy một lớp men, Bùi Thước choáng đầu hoa mắt, ánh mắt vô ý thức đuổi theo vạt áo càng lúc càng lộ ra nhiều hơn, mãi đến khi đôi tay kia dừng lại cúc áo cuối cùng.

"Cậu còn muốn xem bao lâu?"

Bùi Thước bị âm thanh trầm thấp kia làm thức tỉnh, lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Du đang dò xét mình từ trên cao nhìn xuống, lập tức xấu hổ vô cùng liền vội vàng chạy đi, thầm mắng mình lúc nãy bị ấm đầu hả, thế mà nhìn chằm chằm lão đại thay quần áo.

Kỳ Du nhìn bóng lưng bỏ chạy của Bùi Thước, không để ý xoay người thay đổi quần áo. Lúc trước ở hậu trường của buổi hòa nhạc hay là lúc thay đổi quần áo khi chụp tạp chí, đã từng bị người cùng giới không hề che dấu nhìn chằm chằm như vậy, nhưng hắn ngoại trừ cảm thấy kỳ quái ra thì cũng không có cảm giác dư thừa nào, bởi vậy cũng không để ý lắm chuyện thay quần áo trước mặt người cùng giới.

Mà vừa rồi bị tên kia nhìn chằm chằm.. Lại cảm thấy cả người không được tự nhiên? Tên kia tuyệt đối có vấn đề! Kỳ Du oán hận cởi ra thắt lưng rồi mặc vào quần khác, trong lòng lặng lẽ hừ một tiếng, vừa mới nãy mình mới cởi áo đã mê mẩn như vậy, tôi đổi quần chắc cậu muốn nhào lên luôn quá?

Lúc này Bùi Thước ở ngoài cửa cũng xoắn xuýt muốn chết, sợ Kỳ Du hiểu lầm, dù sao cứ nhìn chằm chằm vào người cùng giới thay quần áo nghe cũng rất hèn mọn bỉ ổi ah! Huống chi.. lão đại lại chán ghét đồng tính luyến ái như vậy ah ah ah!

Bất quá cũng may lúc Kỳ Du đi ra cũng không có gì khác thường, Bùi Thước xuất phát từ chột dạ mà ân cần giúp anh cầm quần áo ướt sũng và cũng không bị cự tuyệt, vì vậy yên lặng thở phào.

Giằng co đến trưa, bởi vì tiện đường, lúc trở về Bùi Thước cọ xe công ty đưa Kỳ Du về. Nhìn Kỳ Du nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, Bùi Thước bất tri bất giác liền xuất thần.

Kỳ Du nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực đến từ khuôn mặt baby kia, cũng nói không rõ là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Hắn mở mắt ra, không kiên nhẫn nói với Bùi Thước: "Cậu một đường cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"

Bị phát hiện Bùi Thước xấu hổ cười, muốn nói một chút râu ria gì đó, nhưng trong vô thức lời nói đã chạy ra khỏi miệng: "Chiều hôm nay anh nói những lời kia.. Không sao chứ?"

Còn tưởng rằng cậu muốn nói cái gì đó, trên đường đi đều là bộ dạng khó nói. Bực bội xen lẫn có chút thất vọng, Kỳ Du tức giận nói: "Nói ra hết cả rồi, tôi còn có thể đem lời nói thu trở về hả?"

Bùi Thước đã sớm quen với cách nói chuyện của lão đại, không hề suy nghĩ gật đầu: "Uhm, cũng phải."

Kỳ Du hiếm khi bị nghẹn họng, cái gì gọi là 'Cũng phải'? Chẳng lẽ tên này cho rằng mình đang hối hận sao? Anh đột nhiên ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Thước, giọng điệu bất thiện hỏi: "Cậu cảm thấy tôi không nên nói như vậy?"

Bùi Thước lắc đầu liên tục, trong lòng tự nhủ nghe anh nói những lời kia tôi đương nhiên cảm thấy rất hả giận nha!

"Vậy cậu cảm thấy tôi nói những lời kia sẽ làm nhân khí sau này của tôi tụt xuống không phanh, từ nay về sau lăn lộn ngoài đời không nổi?"

Đầu Bùi Thước lắc càng mạnh hơn, nói đùa gì vậy, loại người như Kỳ Du vĩnh viễn sẽ không thiếu người yêu thích! Chỉ là.. Bùi Thước do dự một phát, vẫn là mở miệng nói: "Nhưng anh là thần tượng ah, tóm lại nhân khí cũng là.."

"Không phải thần tượng." Kỳ Du quả quyết phủ nhận, từ lúc anh quyết định tách ra Miracle, thì đã sớm quyết định muốn vứt bỏ cái danh 'Thần tượng' này. "Như thế nào, cậu cảm thấy tôi chỉ có thể làm thần tượng thôi sao?"

Âm cuối vừa dứt, đôi mắt được đèn nê ông chiếu sáng đầy màu sắc của Kỳ Du khóa chặt lấy Bùi Thước, Bùi Thước cảm thấy hô hấp của mình chậm đi một nhịp, thốt lên: "Đương nhiên không phải!"

Như là rất hài lòng với phản ứng của Bùi Thước, lần đầu Kỳ Du tặng cho cậu một cụ cười không hề che giấu, nụ cười kia vừa đẹp vừa kiêu ngạo, nhưng bởi vì chiếc răng nanh hiện ra bên dưới vành môi nên có vài phần ngây thơ trẻ con, cậu cảm thấy hắn kiêu ngạo như vậy là điều hiển nhiên.

Bùi Thước bởi vì nụ cười kia mà ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, đã trông thấy Kỳ Du mở cửa sổ xe, gió đêm vù vù thổi vào, không khí tươi mát sau cơn mưa thấm vào ruột gan.

Giờ phút này xe chạy qua trung tâm mua sắm Gia Nam, tấm poster cực lớn tại trung tâm chính là đại ngôn quảng cáo đồng hồ mới nhất của Miracle, bốn nam sinh anh tuấn đều có điểm nổi bật, nhìn vào rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

* * * Chỉ là ở trong mắt Bùi Thước, bốn người kia ở cùng một chỗ cũng không thể so với nụ cười sinh động đến chói mắt vừa rồi của lão đại.

Gió đêm thổi phất phơ lên mái tóc của Kỳ Du, cũng cuốn theo lời nói trầm thấp của anh đi vào bên tai Bùi Thước: "Tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết, không có vầng sáng của Miracle bao phủ.."

* * * Không có Miracle, chỉ biết anh sẽ càng thêm chói mắt!

Nửa câu sau Kỳ Du chưa nói hết, nhưng Bùi Thước kìm lòng không được mà trong lòng yên lặng giúp anh bổ sung vào. Loại cảm giác này.. Loại cảm giác này đã không thể xem như là cảm giác sùng bái của Fans hâm mộ nữa rồi? Giống như bất luận người này nói cái gì, đều có thể làm cho mình tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện.

Đáy lòng giống như có âm thanh nhắc nhở Bùi Thước, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, nhưng Bùi Thước đã không rảnh để suy nghĩ nữa, ánh mắt của cậu luôn luôn dính vào trên người Kỳ Du, không thể thu về được nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui