"Đầu, xảy ra chuyện gì?" Yên lặng một hồi, Kỳ Du nói ít mà ý nhiều.
"Lúc quay phim.. Bị đụng trúng."
"Vì sao không nói cho tôi?"
"Quên, quên.."
"Quên?" Kỳ Du cười lạnh một tiếng. "Đừng nói với tôi là cậu bị đụng đến mất trí nhớ, chuyện này so với trọng sinh gì đó còn muốn nát hơn!"
Nhưng chuyện thối nát này vẫn có tồn tại a, Bùi Thước đau khổ nghĩ.
"Tôi thật sự không cố ý giấu giếm anh, vốn là chuyện không có gì." Bùi Thước cẩn thận giải thích.
Kỳ Du không chút khách khí đẩy Bùi Thước đang muốn đứng dậy về giường bệnh, lại bạo lực xách ghế dựa ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: "An Triệt đã bán cậu rồi! Nói, vì sao không để cho tôi biết?"
"Không phải gần đây anh có rất nhiều việc à, không ngờ rằng anh lại đặc biệt bay tới.."
Kỳ Du cắt ngang không cho Bùi Thước giải thích: "Cậu giấu giếm tôi, nếu không sao tôi phải bay đến đây trong đêm hôm khuya khoắt thế này!"
Mắt Bùi Thước trợn tròn, vị đại ca này anh có thể nói chuyện có đạo lý một chút được không vậy?
Kỳ Du vốn hoàn toàn không có một chút ý định muốn chăm sóc người bệnh, nhưng trông thấy trên đầu Bùi Thước còn quấn băng gạc, bộ dạng thế này vừa buồn cười vừa đáng thương, vẫn không nhịn được nhẹ giọng xuống, cau mày nói: "Rốt cuộc là thế nào?"
Thật ra Bùi Thước không muốn nói, cậu không nguyện ý nói cho Kỳ Du biết nguyên nhân, ngoài trừ sợ anh lo lắng ra, còn có một lý do rất quan trọng chính là quá trình mình bị thương thật sự là quá ngu.
Ba ngày trước có một cảnh hành động ở trên đường, Bùi Thước diễn Tô Duy bị người chiến sĩ biến dị một cước đá bay, va vào chiếc xe ở bên kia đường phố. Yêu cầu của cảnh này rất đơn giản, lúc người biến dị giơ chân lên đá, Bùi Thước chỉ cần thuận theo ngã về phía sau, ngã vào tấm nệm được đặt ở bên cạnh chiếc xe bên kia là được.
Nhưng mà vấn đề không phải xuất hiện ở trên người Bùi Thước, mà là do nhân viên công tác.
Trang bị kiểm soát không biết bị hư cái gì, lúc Bùi Thước nhanh chóng ngã về sau thì mất đi cường độ khống chế, dưới tác dụng của lực đẩy Bùi Thước va mạnh vào chiếc ô tô, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, theo như những người khác nói, Bùi Thước biết lúc ấy hình như mình còn thê thảm hơn, bộ dạng đầu rơi máu chảy, ngay cả xe cứu thương cũng gọi tới. Bất quá cũng may sau khi đến bệnh viện kiểm tra khâu mấy mũi, chỉ là chấn động não rất nhẹ.
Sau khi Bùi Thước cố gắng nói ngắn gọn chân tướng với Kỳ Du, Kỳ Du im lặng nửa ngày chỉ nói ra một câu: "Đúng là xui xẻo."
Bùi Thước buồn bã ỉu xìu nói: "Hai ngày này phân cảnh của tôi bị dời về phía sau, tiến độ chậm trễ một chút.."
Kỳ Du bị bộ dạng này của cậu làm cho có chút không hiểu chuyện gì.
"Buổi biểu diễn của anh trong đêm giáng sinh, có lẽ tôi đi không được rồi." Cậu không thể bởi vì lý do 'Muốn đi xem buổi hòa nhạc' mà rời khỏi đoàn làm phim.
Mặt baby nhíu lại trông rất thất vọng của Bùi Thước, đôi mắt có chút mất mát rủ xuống, bộ dạng như vậy không biết sao lại làm lòng Kỳ Du mền nhũn.
"Dù sao.. Cũng không có gì hay." Kỳ Du không biết an ủi cậu thế nào. "Về sau cũng sẽ ra đĩa DVD mà."
Bùi Thước bị giọng điệu ôn nhu của Kỳ Du làm cho kinh ngạc lúc cậu ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện biểu cảm của Kỳ Du đã khôi phục lại bộ dạng cao lãnh.
"Sau này nếu lại có chuyện gì, cậu phải nói cho tôi biết đầu tiên." Kỳ Du dùng lực bắt lấy tay Bùi Thước, ánh mắt sáng rực đe dọa nhìn cậu.
Bùi Thước bất đắc dĩ: "Nói cho anh thì anh sẽ không lo lắng sao?"
Kỳ Du đầu tiên là sững sờ, nếu như Bùi Thước nói cho mình.. Vậy tất nhiên mình sẽ lập tức đi tới đây ngay.
"Bớt thiếp vàng lên người mình đi, ai sẽ lo lắng cho cậu." Kỳ Du hừ một tiếng, mạnh miệng nói dối lòng.
Bùi Thước cũng không vạch trần, chỉ cười híp mắt nhìn mỹ nam nhíu mày có dáng vẻ không tình nguyện đang đứng trước giường bệnh, rõ ràng là mình rất mệt nhưng vẫn đặc biệt bay tới trong đêm khuya, nhưng vẫn cứ mạnh miệng không chịu nói ra.
"Cười ngốc cái gì." Kỳ Du nhìn đến người làm mình lo lắng không thôi trên đường đi liền có chút tức giận. "Ngày mai cậu phải đi quay lại đúng không? Hiện tại đi ngủ cho tôi."
Nói xong liền tắt đèn ở trên bàn, lại tịch thu điện thoại của Bùi Thước. Bùi Thước thầm nói trong lòng bây giờ mới hơn mười giờ, học sinh tiểu học cũng không đi ngủ sớm như vậy đâu.
Trằn trọc trở mình mười phút đồng hồ, Bùi Thước có chút nhịn không được, nghiêng đầu nói với Kỳ Du: "Tôi ngủ không được."
Kỳ Du thầm nói trong lòng sao cậu nhiều chuyện vậy, anh đơn giản mà thô bạo ra lệnh: "Nhắm mắt lại nằm một lát cậu sẽ ngủ được." Anh cầm điện thoại nhìn thời gian, mười giờ ba mươi tám phút, chờ tên này ngủ rồi anh sẽ đi tìm khách sạn.
Nhìn trong vùng tối tăm ở đầu giường có bóng người mơ hồ, Bùi Thước không biết là dây thần kinh nào dựng sai, thế mà đầu nóng lên, buột miệng nói ra: "Hay là anh nằm xuống ngủ với tôi đi?"
Lời vừa ra khỏi miệng Bùi Thước liền hối hận suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi mình, lời này dường như cũng quá ngu rồi, nghe làm sao lại có chút giống như đang làm nũng.. Bùi Thước quả thực bị mình đào hố rồi.
Mà Kỳ Du chỉ sửng sốt một chút, lập tức có chút không kiên nhẫn cởi áo khoác và ủng ngắn, thật sự nằm xuống bên cạnh Bùi Thước.
Anh hơi nghiêng người sang, vừa đưa tay ôm Bùi Thước vào lòng như ôm một con gấu cỡ lớn, vừa cười nhạo nói: "Cậu là con nít à? Ngủ còn phải có người ngủ cùng?"
Có thể cùng ôm Kỳ Du ngủ với nhau cảm giác thực quá đẹp, Bùi Thước hoàn toàn không so đo với lời nói vừa rồi của anh, mà có chút phí sức xoay người, nhất định phải để tay kia của mình khoác lên trên lưng Kỳ Du mới chịu.
Kỳ Du giống như bị Bùi Thước làm phiền, nhưng cũng không có đẩy cái tay đang chiếm tiện nghi của Bùi Thước ra, chỉ nắm cánh tay thật chặt, đem cằm cọ xát lên đầu Bùi Thước: "Ngủ nhanh đi!"
Hai nam sinh cao lớn chen chút trên một cái giường bệnh không xem là rộng lắm chắc chắn sẽ không thoải mái, tay chân đều không thể mở rộng. Bùi Thước cho rằng mình hưng phấn sẽ càng không ngủ được, lại không ngờ rằng đầu mình tựa vào cổ Kỳ Du, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Ngược lại mắt Kỳ Du hơi trợn tròn, mình mới nằm xuống chưa được mười lăm phút, vậy mà tên này đã bắt đầu hô hấp đều đều tiến vào mộng đẹp. Cậu đã sớm buồn ngủ không chịu được, sau đó còn cố ý lừa anh lên nằm cùng với cậu phải không? Là mơ tưởng ngủ cùng với tôi đúng không? Kỳ Du có chút khó chịu nghiến răng.
Anh hơi tốn sức nhẹ nhàng duỗi cánh tay ra lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau khi nhìn thời gian xong liền muốn đi, nhưng không nghĩ tới mình vừa khẽ động Bùi Thước liền phản xạ có điều kiện mà nắm chặt lấy cánh tay, ôm chặt eo của mình.
Mịa nó cái tên này cậu giả vờ ngủ hay là ngủ thật vậy? Kỳ Du bị tư thế cố định này làm cho bực bội, nhưng lại không thể nhẫn tâm đánh thức Bùi Thước. Được rồi, để cho cậu ôm thêm một lát nữa, Kỳ Du vô cùng có tinh thần hi sinh.
Chỉ là Kỳ Du cũng không ngờ tới, chỉ muốn 'Nằm thêm một lát', thế mà không biết sao mình cũng ngủ theo luôn.
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau điện thoại báo thức của Kỳ Du vang lên, Bùi Thước bởi vì bị giật mình, vô ý thức hơi giãy giụa, liền một cước đá bay Kỳ Du đang ngủ bên cạnh.
Kỳ Du vừa tỉnh lại trong nháy mắt kia, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã bị đá xuống giường. Qua mấy giây sau anh thanh tĩnh lại một chút, sau khi rõ ràng mình bị Bùi Thước đạp xuống giường thì suýt chút nữa đã tức giận đến nội thương.
Anh hận tắt báo thức trên điện thoại, tùy tiện phủ thêm áo khoác, quyết định đi rửa mặt trước, đợi chút nữa trở về lại cùng tính sổ với Bùi Thước sau.
Nhưng mà Kỳ Du không nghĩ tới mình làm ra động tĩnh lớn như vậy trong toilet phòng bệnh, lúc đi ra sửng sờ nhìn Bùi Thước ngủ say như chết. Vốn muốn nắm lỗ tai cậu, nhưng Kỳ Du chợt nhớ tới hình như Bùi Thước có nói qua với mình, hôm nay sau khi đi quay lại phải đuổi kịp tiến độ.
Được rồi, vốn đã ngốc rồi, ngủ thêm cũng không sợ cậu ngốc. Kỳ Du không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Bùi Thước đang ngủ say, sau đó cầm đồ vật lặng lẽ rời đi.
Bùi Thước hoàn toàn không biết mình đã làm gì, sau khi tỉnh lại cậu còn vui vẻ nghĩ, quả nhiên ngủ cùng với người mình yêu sẽ ngủ ngon như vậy.
Ngày một tháng mười hai, album đầu tiên của Kỳ Du 'Vương giả độc thoại' chính thức mở bán, lúc không giờ Bùi Thước cầm điện thoại lên trang web, có chút thấp thỏm chờ trang web đổi mới.
Tình trạng bán vé có lẽ sẽ rất tốt nhỉ? Bùi Thước âm thầm nghĩ đến, mấy ngày trước Miracle và Kỳ Du không sai biệt lắm cùng mở bán vé concert, quả nhiên thiên đoàn chính là thiên đoàn, sân vận động vạn người ở thành phố Gia Nam thế mà lại mở ra toàn bộ.
Kỳ Du có một mình, ca khúc mới cũng không nhiều, cùng so với Miracle thì Bùi Thước nghĩ không sai biệt lắm mở ra khoảng sáu bảy phần là xem như thắng rồi. Nhưng cậu không ngờ, số lượng vé trên trang web cho thấy rõ ràng là cùng số lượng với Miracle!
Chỗ ngồi màu cam là đã chọn, màu xám là chưa chọn, Bùi Thước tìm kiếm trên giao diện, phát hiện bên trong một mảng lớn màu cam chỉ có thể tìm ra mấy chỗ còn màu xám, chỗ ngồi vip xung quanh sân khấu đều là một mảnh màu cam.
Bùi Thước hưng phấn gửi tin nhắn cho Kỳ Du, sau đó không khỏi có chút tiếc nuối mình không thể đi. Từ lần trước Kỳ Du đến thăm mình đã qua hơn một tuần, hai người đều bận rộn gần như không có thời gian liên hệ.
Trong điện thoại truyền đến một tin nhắn, Bùi Thước tưởng rằng là Kỳ Du, vui vẻ mở ra lại phát hiện là người đại diện Fiona gửi tới.
"Ngày ba mươi mốt tháng mười hai trong chương trình cuối năm của NTV, cậu có một tiết mục, tôi đã nói chuyện với đoàn làm phim rồi, tháng này sẽ để cậu về Gia Nam tập luyện."
Chiều hôm sau Bùi Thước trở lại Gia Nam, cậu sẽ ở Gia Nam một ngày, để gặp đạo diễn quay chương trình cuối năm của NTV. Trên đường đi Bùi Thước còn hưng phấn nghĩ nói không chừng sau khi kết thúc công việc mình có thể dành chút thời gian đi gặp Kỳ Du.
Khi Bùi Thước ngồi vào văn phòng cao ốc của đài truyền hình NTV, sau khi nhìn thấy thiết kế tiết mục, lập tức cảm thấy cả người đều không ổn.
"Tiết mục song ca với Thành Mân? Hát <Giai điệu yêu thương>?" Bùi Thước cảm thấy NTV đã mất trí rồi, bán hủ bán đến dạng này có ổn không?
<Giai điệu yêu thương> là nhạc cuối phim trong bộ phim thần tượng đã cùng hợp tác với Thành Mân trước đó <Luyến ái sỉ lai mễ>, lúc ấy Thành Mân cùng với nữ chính Ninh Huyên song ca, đã từng xếp hạng thứ ba trong bảng tiêu thụ đơn khúc.
Tiết mục được chuẩn bị làm Bùi Thước quá ngạc nhiên, đầu năm nay không bán hủ ngươi cũng có thể làm ra một tiết mục lúng túng như vậy sao.
"Chẳng phải cậu với Thành Mân hợp tác với nhau rất tốt ở trong phim à?" Khi sắp xếp hiển nhiên đã xem qua những chủ đề couple loạn thất bát tao trên weibo. "À, đợi chút nữa Thành Mân cũng sẽ tới, sẽ sắp xếp cho các người gặp mặt người biên khúc và thầy hòa âm."
Bùi Thước hoàn toàn không có chỗ trống để cự tuyệt. Chỉ là.. Tin tức này, cậu phải ăn nói thế nào với Kỳ Du đây?