Thi xom r chill th mng🥳
___________________
Sở Tinh tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là cơ ngực căng đầy của Lục Xuyên Thời, cậu nằm trọn trong lòng hắn, vòng eo thì đang được hắn xoa bóp nhẹ nhàng. Sở Tinh ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn đang chống tay tủm tỉm nhìn cậu. Cậu ngại ngùng rút tay ra định chạy trốn thì vừa hay bị Lục Xuyên Thời kéo lại hôn một cái thật kêu:
"Chào buổi sáng bé cưng".
"Ch-Chào buổi sáng t-tiên sinh". Cậu cúi gằm mặt, chúi đầu vào cơ ngực săn chắc của hắn ngại ngùng.
Nhìn bé cưng đang cố trốn trong lòng mình, lại nhìn đầu tai vì ngại mà đỏ bừng lên của cậu, hắn phì cười, kéo khuôn mặt nhỏ lại gần, hôn khắp mặt cậu. Xong xuôi hắn đứng dậy đi đánh răng để lại một bé nhỏ mặt dính đầy nước miếng đang ngơ ngác nằm trên giường. Sở Tinh ngại đến bốc khói, ôm chăn lăn đi lăn lại mấy vòng trên giường rồi mới chạy vào nhà vệ sinh với hắn.
Cậu đỏ mặt không dám nói gì đứng bên cạnh hắn đánh răng. Một nhỏ một lớn đứng cạnh nhau trông đến là hạnh phúc, cậu cong cong mắt đánh răng rồi mặc quần áo. Nhưng bất trắc xảy đến rồi, đầu vú cậu thì sưng đau mà vú thì cũng lớn hơn nên nếu mặc áo vô sẽ lộ liễu chết mất, làm sao bây giờ? Thấy cậu hí hoáy đứng trước cửa tủ hắn bước đến:
"Bé cưng sao vậy?"
"E-Em cũng không biết nữa, ngực em tự nhiên n-nó.. nó..", cậu rưng rưng mếu máo nắm góc áo của hắn "Cậu là con trai mà sao ngực lại như vậy chứ? Tiên sinh có ghét cậu không?"
Trái ngược với Sở Tinh đang lo lắng, Lục Xuyên Thời lại đang cảm thấy vô cùng thích thú "Cuối cùng cũng chờ được". Lục Xuyên Thời liếm môi, quay người, lấy từ trong tủ ra chiếc đai nịt ngực, từ mấy hôm trước hắn đã thấy ngực bé cưng lớn dần rồi, dù không biết lí do tại sao nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác mong chờ thứ gì đấy nên đã bất giác đi mua cái này. Sở Tinh tròn mắt nhìn hắn cầm trên tay đai nịt ngực màu trắng quấn quanh gò sữa nhỏ của cậu:
"S-Sao tiên sinh lại có cái này vậy?". Cậu bối rối, ngón tay nóng ấm của tiên sinh cứ quệt vào ngực cậu hoài à, ngứa.
Lục Xuyên Thời im lặng mặc nốt quần áo vào cho chồng nhỏ, không thấy ngực bị lộ ra cậu mới yên tâm. Hai người cầm đồ đạc, ra huyền quan thay giày và bắt đầu đến công ty, hôm nay Sở Tinh khá rảnh nên quyết định đi làm một chân phục vụ nhỏ pha cafe cho tiên sinh.
Sau một ngày ngọt ngấy ở công ty, hai người về đến nhà. Sở Tinh vội chạy vọt vào nhà vệ sinh, từ lúc lên xe hắn đã thấy cậu là lạ rồi, cứ cúi gằm mặt rồi lại khúm núm che che đậy đậy cái gì ấy. Hắn tò mò nhưng cũng không hỏi, sau khi cậu tắm xong thì hắn đi vào, "Hôm nay bé cưng dùng nhiều sữa tắm quá nhỉ?".
Sở Tinh tắm xong, chui ngay vào trong chăn "Cậu bị làm sao vậy nèeee? Cậu khóc mất thôi, sao lại như vậy chứ?". Lục Xuyên Thời tắm xong bước ra chỉ thấy một cục chăn nhô lên đang run run, hắn lại gần muốn kéo tấm chăn lên nhưng không được, Sở Tinh giữ chặt quá, hắn bất an hỏi bé cưng nhà mình:
"Bé cưng, em bé, bảo bối, bé sữa, em sao vậy? Mở ra cho anh nhìn được không? Ngạt thở thì sao?". Hắn năn nỉ, dỗ dành mãi mà cậu không chịu ra, vừa tức giận vừa sợ cậu ngạt thở hắn quát lớn:
"Sao lại hư như thế? Anh nói mà không nghe à? Ngạt thở ra đấy thì sao? Từ bao giờ em lại không ngoan như vậy?".
Hắn đỏ mắt, vừa nói vừa đánh mạnh vào mông cậu, Sở Tinh bị đánh đến khóc nức nở, lúi húi bò ra nắm lấy ngón tay hắn:
"Huhu.. Em xin lỗi tiên sinh, anh đừng tức giận.. hức.. hức.."
"Rốt cuộc là em làm sao?". Hắn lau nước mắt cho cậu, mắt bé cưng đỏ hết lên rồi.
"E.. Em cũng không biết.. hức.. tiên sinh đừng ghét em.. huhu..". Cậu nức nở kéo tấm chăn xuống, để lộ ra chiếc áo mỏng ướt đẫm. Hắn khó hiểu nhìn hai mảng nước trước ngực nhưng khi ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng quanh chóp mũi, hắn đã hiểu ra rồi:
"Bé cưng vạch áo lên được không?". Hắn hôn nhẹ lên khóe mắt, thủ thỉ vào đôi tai đỏ ửng. Sở Tinh rưng rức vén áo lên, để lộ đôi vú đang rỉ sữa trắng đối lập với sắc đỏ của đầu vú. Lục Xuyên Thời cảm thấy mình sắp điên rồi.