Nay có ng nhắc thì t ms bt t cho mng ăn chay hơn 12c r đó🐒💦
T ko tin nổi là hếc 1 ngày nghỉ r, t ch lm đc j cả, ch học hành đc j💀🔫
___________________
Sở Tinh chảy nước dâm nước cả quần lót, cậu bị hắn xoa mông đến nứng lên, miệng trên khóc mà miệng dưới cũng khóc. Lục Xuyên Thời cũng cương cứng dựng thẳng cặc, như có như không mà chọc chọc vào lồn cậu, bé con của hắn chảy nước ướt cả quần bệnh nhân luôn rồi.
Xoa xoa thêm vài cái, Sở Tinh thấy súng cũng đã lên nòng, cậu ngồi cọ cọ mông trên đùi hắn, rất mong chờ bị chồng lớn xâm phạm. Mắt cậu lim dim, chờ đón một nụ hôn thô bạo của hắn rồi mong chờ khoảnh khắc cậu sẽ bị đè lên giường xỏ xuyên. Sở Tinh mơ mơ màng màng nghĩ ngợi.
"Tách"
Cạp quần bị kéo lên, Lục Xuyên Thời xoa bóp mông đã rồi thì đặt cậu lên giường, thơm thơm cậu vài cái rồi ra ngoài bảo có việc cần làm. Sở Tinh ngơ ngác bị đặt lên giường, tiên sinh không chịch cậu sao? Dương vật đã cương cứng vậy rồi cơ mà? Hay do hết hứng thú với cậu rồi? Hay do cậu hư quá, cậu không chịu nói chuyện? Sở Tinh tủi thân đến chảy nước mắt, chim nhỏ của cậu còn đang ngẩng đầu đây nè huhu, tiên sinh hết thương cậu rồi.
Sở Tinh xuống giường, phụng phịu xỏ dép thỏ lạch bạch đi vào nhà vệ sinh, cậu ngồi lên nắp bồn cầu, thò tay móc chim chim ra ngoài. Cậu đỏ mặt nghĩ lại những lần hắn mạnh mẽ xỏ xuyên cậu, hết nhéo le rồi lại tét lồn, những hình ảnh dâm dục tràn qua tâm trí khiến cậu ngại chín người, côn thịt nhỏ cũng thuận thế mà ngẩng cao đầu. Cậu nắm lấy côn thịt của mình xóc lọ, bàn tay non mịn của cậu không đủ khoái cảm, cậu thích bàn tay vừa ấm vừa lớn kia của tiên sinh cơ, hắn còn vừa hay xóc lọ vừa nhéo vú cậu nữa. Sở Tinh nhắm mắt nhớ lại những cảm giác đó, tay còn lại cũng thò vào véo véo đầu vú tròn vo. Khoái cảm khi cậu tự làm không giống với tiên sinh làm cho cậu huhu.
Sau gần 10 phút Sở Tinh mới lao lực mà bắn ra, mấy hôm nay Lục Xuyên Thời chưa cắt móng tay cho cậu nên chúng có hơi dài, cậu không dám tự thọc vào lỗ lồn, chỉ dám sờ sờ đầu vú với xóc lọ cho chim chim thôi. Sở Tinh toát mồ hôi ướt hết cả người, cậu quyết định sẽ dỗi lại tiên sinh, Lục Xuyên Thời xấu tính chết đi được, cậu vừa tủi thân vừa tức giận đi vào tắm, toát mồ hôi dính nhớp khiến cậu khó chịu.
Cậu xoa bọt khắp người, hai cánh mông đỏ ửng cũng được cậu xoa xoa nhè nhẹ, một bên mông bị hắn ra tay ác quá đi, đau chết bé con rồi. Xong cậu lại mò đến mép lồn hơi ran rát, cậu tủi thân xoa xoa hai miếng bánh dẻo của mình rồi lại tự xoa đến nứng lên. Sở Tinh ấm ức ngồi dựa lên tường, ướt đôi mắt xoa le xoa vú, cậu chỉ dám mài ngón tay lên lỗ lồn chứ không dám đút vào, bên trong thịt non đang không ngừng muốn mút lấy ngón tay cậu.
Sở Tinh kéo căng đầu vú rồi lại thả tay cho nó bắn ngược trở về, gần đến cuối ngày rồi nên ngực cậu cũng bắt đầu trướng. Cậu nảy ra một ý tưởng, nếu tiên sinh đã xấu như vậy thì cậu sẽ không cho hắn bú sữa nữa, hứ, suốt ngày trêu cậu. Sở Tinh cào cào móng tay lên lỗ sữa, dù có chút sợ bị cào vào nhưng cậu nứng lắm rồi, Sở Tinh đút một ngón tay vào lỗ lồn đang đói khát, đồng thời cũng nắn bóp ngực nhỏ để chúng chảy sữa.
Mới đút một ngón tay mà cậu đã sướng điên, lâu không được hắn đè ra xỏ xuyên khiến cậu cũng thèm thuồng chứ. Sở Tinh đút thêm một ngón tay dính xà phòng vào lỗ lồn, từng tầng thịt non mềm không ngừng bú mút lấy ngón tay cậu, nhưng như vậy vẫn không đủ. Sở Tinh bắt chước động tác giao hợp mà liên tục ra vào lỗ lồn đỏ hỏn, đầu vú bị kích thích cũng bắt đầu rỉ sữa. Thấy thế, Sở Tinh liền dùng tay bóp lấy đầu vú hướng ra trước để chúng phun sữa. Nhưng cậu không biết rằng ngực của cậu dễ bị đau như thế nào, vừa bóp mạnh một cái cậu đã đau điếng người nhưng đồng thời sữa cũng bắn ra một tia nhỏ.
Sở Tinh bị đau đến thút thít khóc, vừa tủi thân vừa đau nhưng cậu giận thật rồi, Sở Tinh nén đau mà bóp bóp thịt vú cho chúng chảy sữa ra. Đầu vú cùng thịt vú bị cậu nắn bóp, hành hạ đến sưng đỏ, đau không chịu được, chim chim cương lên cũng đã mềm hẳn xuống. Cậu rút ngón tay ra khỏi lỗ lồn, xà phòng dính ở tay đã được thay bằng nước dâm, ngón tay rút ra cũng kéo theo một tia nước dâm bắn ra. Sở Tinh mềm chân đứng dậy xả nước, lau người rồi mặc quần áo ra ngoài, đầu vú sưng đỏ cọ vào áo rát chết đi được, mông cũng đau nữa, bé con ghét ghét.
...
Đến tận tối Lục Xuyên Thời mới trở về, hắn xách theo túi mì tương đen cùng thịt chiên mà cậu thích. Sở Tinh thấy vậy cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn, phụng phịu ngồi trên giường xem hoạt hình. Lục Xuyên Thời thấy vậy thì đến đặt đồ ăn xuống dỗ dành
"Bé con sao vậy, anh mua mì tương đen bé con thích rồi đây nè, em ăn sớm rồi còn uống thuốc đi ngủ nào."
"Đi ngủ!!?? Vậy ra là tiên sinh không thèm đoái hoài gì đến việc sáng nay sao?"
Sở Tinh càng nghĩ càng tức, phụng phịu nhận lấy hộp mì, gắp từng xêu lớn vào miệng, đến thịt chua ngọt mọi hôm cậu thích cũng không thèm đụng đến, cậu ăn đến phồng cả má, chỉ 5-7 phút đã ăn xong, cậu ăn có nửa hộp rồi lại bỏ dở, xuống giường chạy đi chơi với Hạ Minh. Lục Xuyên Thời không biết bé con nhà hắn đang dỗi hắn cái gì, đành ăn nốt phần mì của hai người rồi mở máy làm việc, để tối hắn sẽ hỏi bé con sau vậy. Lục Xuyên Thời thu dọn đồ đạc rồi đi vứt rác, rửa tay, hắn lôi ra từ túi áo khoác một thứ gì rồi nhét vào ngăn tủ ở đầu giường, xong xuôi thì lên giường làm việc.
...
Sở Tinh ấm ức cả buổi tối, tiên sinh thấy cậu giận mà cũng không thèm qua dỗ nữa. Hạ Minh thấy cậu khó chịu cũng không biết làm sao, chỉ đến gần tựa đầu vào cậu, hai người sắp trở thành bạn thân luôn rồi, không còn là mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân nữa
"Tinh Tinh sao vậy? Hôm nay em buồn gì hở? Hay ngài Lục làm em tức giận cái gì nè?"
Sở Tinh phụng phịu chẳng chịu nói, Hạ Minh cũng biết cậu không muốn nói nên chỉ ngồi tựa đầu với cậu, muốn an ủi mà không biết sao
"Tinh Tinh à, sao em không chịu nói chuyện vậy? Anh biết là em có chướng ngại trong lòng không muốn nói nhưng mình có thể từ từ vượt qua mà em, ngài Lục cũng sẽ đồng hành cùng em mà. Nhưng mà em không nói gì thì ngài ấy cũng khó xử lắm, nhiều lần anh thấy ngài ấy đã rất buồn khi ra khỏi khoa tâm lý đó. Em có thể chia sẻ với anh nếu em cần một lời khuyên, anh cũng có thể sẵn sàng cho em một cái ôm mà. Nhưng nếu em không chịu mở lòng thì ngài Lục và cả anh cũng lo và buồn cho em lắm.
Anh là con một nên rất muốn có một người em trai như em vậy. Nếu em không ngại thì có thể coi anh là anh trai cũng được, anh luôn sẵn sàng nghe những tâm sự của em mà, em vừa là bệnh nhân, vừa là bạn thân, là người anh coi như em trai vậy á. Anh làm công việc này nên cũng không có nhiều thời gian đi giao du, gặp được Ngô Duy cũng là một phần may mắn do em và ngài Lục mang đến cho anh đó. Nên mở lòng ra nha Tinh Tinh, mọi người đều đang đợi chờ em, em cũng không cần vội đâu nè. Anh tin là em sẽ sớm vượt qua thôi."
Sở Tinh nghe được những lời tâm sự của y thì đã rưng rưng nước mắt, cậu không được cảm nhận niềm hạnh phúc của gia đình từ lâu lắm rồi nên khi gặp Hạ Minh, cậu cũng yêu quý y như người anh trai của mình vậy. Dù y không biết cậu buồn về điều gì nhưng vẫn cố an ủi cậu, khiến cậu thoải mái hơn, Sở Tinh choàng tay ôm lấy Hạ Minh, cậu thút thít trên vai anh, lặng lẽ lau nước mắt.
"Được rồi mà đừng khóc, anh không biết dỗ em như ngài Lục đâu đấy. Xinh đẹp như này sao lại khóc đến lem nhem như vậy được chứ. Cũng muộn rồi, vào rửa mặt một cái rồi mình về với ngài Lục của em nha, ngủ sớm thì mới có sức khỏe được, mai Tinh Tinh sẽ lại đến chơi với anh mà."
Hạ Minh cười cười vỗ lưng cậu, anh dẫn cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho sạch rồi tiễn cậu một đoạn về phòng. Sở Tinh về đến phòng thì lật đật chạy ngay đến ôm cổ hắn, cậu ngồi lên đùi hắn rồi gác cằm lên vai, cậu không biết là tiên sinh đã buồn như vậy
"Ong chã.. Ông chã.. uhuhu.. em nói hong rõ đượt nứa.."
5
Tim Lục Xuyên Thời nảy lên, hắn run run ôm lấy bé con, cả tháng nay cậu không chịu mở miệng nói lấy một câu khiến hắn lo chết đi được, cuối cùng thì em ấy cũng chịu đáp lại hắn rồi sao.
"Ừ ừ không sao, không sao hết, anh đợi bé con, bé con cứ từ từ nha, em sẽ trở lại bình thường ngay mà, đừng khóc đừng khóc."
"Huhu.. E.. Em hong biếc là ông chã đã bùn như vậy.. em chin nhỗi vì nàm anh bùn.. huhu kì quá ờ.. cũng cảm ưn ông chã đã đợi em huhu.."
"Không sao bé con đừng khóc, em bé thì phải nói ngọng chứ nè, Tinh Tinh trở thành em bé của Xuyên Thời thực thụ luôn rồi, không phải là anh trêu nữa đúng không."
"Huhu.. Em iu Xuyn Thời nắm.. anh đừng giựn em nha.."
"Anh làm sao giận bé con được, anh thương còn không hết mà, đừng khóc nữa anh xót."
Hắn xoa lưng cho cậu bình tĩnh rồi kéo người trong lòng ra, lau nước mắt rồi hôn lên khóe mắt đỏ ửng, bé con của hắn chịu mở lòng rồi. Xong hắn chuyển đến đôi môi mềm phía dưới, hôn liếm chúng, quấn quýt cùng đầu lưỡi nhỏ rồi an ủi, trấn an chủ nhân nó.
Hôn xong hắn còn kéo ra cả một sợ chỉ bạc, đôi mắt Sở Tinh mê mang, vừa bốc lên hơi nước vừa bốc lên ý tình khiến Lục Xuyên Thời rạo rực. Hắn đè cậu xuống giường hôn cắn như hổ đói, rồi bắt đầu chuyện xuống dưới, mút ra từng dấu hôn trên cổ cậu, còn trồng dâu trên phần xương quai xanh nữa
"Chòng oi anh bình tĩnh i mờ, em hong i đâu hếc mờ"
Sở Tinh ngọng nghịu ôm lấy cổ hắn, hôn chụt chụt lên bờ môi mỏng mím chặt...