Ngồi trên xe, cậu ngại ngùng nhắn tin báo cho Lục Xuyên Thời cậu chuẩn bị đến nơi rồi. "Son sắt như chồng chồng mới cưới vậy", cậu ngại ngùng nắm điện thoại. Sau 20 phút chạy xe, cuối cùng Sở Tinh cũng đến Lục thị. Cậu vui vẻ, tung tăng chạy vào hỏi lễ tân số phòng của Lục tiên sinh:
"Cậu hẹn lịch trước chưa?"
"Ơ.. Phải hẹn trước ạ? E-Em không biết, Lục tiên sinh chỉ bảo em đến thôi". Cậu bối rối vò áo thỏ thẻ.
"Vậy tôi không thể cho cậu lên được, một ngày có bao nhiêu trai gái muốn được lên phòng của giám đốc chứ? Một là cậu gọi điện cho người xuống đón, hai là mời cậu ra kia ngồi đợi". Cô lễ tân trợn mắt khó chịu nghĩ "Mỗi ngày có biết bao người đến đây nhận là người quen của giám đốc, đây là người thứ 6 trong sáng nay rồi đó?"
Cậu thấy thái độ khó chịu của lễ tân cũng không dám phản bác, hóa ra có nhiều người nhăm nhe tới tiên sinh của cậu như vậy. Cậu còn chưa chiếm được tí tình yêu nào của tiên sinh mà đã có bao nhiêu người muốn lên giường với tiên sinh rồi. Sở Tinh lủi thủi ra ghế ngồi đợi, cậu không dám gọi cho Lục Xuyên Thời, sợ làm phiền hắn vẫn còn đang làm việc. Cô lễ tân thấy cậu cứ bối rối nhìn điện thoại là đủ hiểu cậu đã nói dối nhưng cô vẫn phải làm tròn chức trách của mình, cô ngứa mắt, rót một ly nước nóng bê ra cố tình trượt tay làm đổ nước lên tay cậu:
"Ôi.. Tôi xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều".
Mở miệng xin lỗi là vậy nhưng trong lòng cô đã thầm đảo trắng mắt. Cậu bị bỏng đỏ bừng cả bàn tay, đau đến bật khóc. Cùng lúc đó Lục Xuyên Thời cũng chạy xuống vì đợi mãi không thấy chồng nhỏ nhà mình lên tìm, hắn thầm tính thời gian đủ để cậu đến nơi mà đợi thêm 30 phút rồi vẫn không thấy đâu. Xuống đến nơi cảnh tượng hắn nhìn thấy là cô nhân viên đang cúi đầu xin lỗi còn chồng nhỏ nhà mình thì ôm tay thút thít trên ghế. Hắn vội chạy nhanh ra, đẩy cô nhân viên, quỳ xuống nhìn Sở Tinh. Cậu giật mình quên cả khóc, cố gắng giấu nhẹm đôi tay đang sưng đỏ đau rát, cười tươi chào Lục Xuyên Thời:
"Tiên sinh đến đón em ạ.. M-Mình lên thôi".
Hắn nhăn nhó giật lấy bàn tay nhỏ, cau chặt mày hỏi:
"Làm sao?"
"Kh-Không sao hết, em lỡ đổ nước nóng ra tay thôi".
Hắn nhìn bộ dạng liếc ngang liếc dọc của cậu là biết chồng nhỏ lại không ngoan rồi. Lục Xuyên Thời kéo tay cậu vào thang máy tư nhân, không cảm xúc báo thư kí đi mua thuốc để lại cô nhân viên hốt hoảng "Thôi xong mình rồi.."
Vào phòng, hắn kéo cậu đẩy xuống sofa, rút lấy đôi tay nhỏ bôi thuốc. Bông tăm mới chạm vào đã khiến cậu đau đến thét lên, hắn cau mày giảm lực tay, vừa thổi vừa bôi thuốc cho cậu, xong xuôi rồi quấn băng gạc để cậu không chạm nước. Hắn kéo tay cậu thổi thổi nhẹ, giọng đanh lại:
"Nói thật, rốt cuộc là sao?"
"Bị đau vậy mà tiên sinh cũng cáu gắt với mình huhu". Cậu mếu máo khai báo:
"Lúc nãy e-em đến nhưng mà chị lễ tân bảo em chưa hẹn lịch nên không cho lên... X-Xong chị bê nước ra l-lỡ làm đổ vào tay em..", cậu vò áo lí nhí.
Hắn cau mày, đến việc đơn giản vậy mà cũng xảy ra sai sót? Hắn đứng dậy gọi điện cho thư kí xử lí cô nhân viên đó, cho cô nghỉ việc đi tập huấn lại, thay đổi được thì mới cho quay lại làm việc. Xong xuôi hắn ngồi xuống cạnh cậu, hôm nay cậu mặc chiếc áo thủy thủ mát mẻ, đậm mùi thanh xuân khiến hắn như bị hút hồn mà nhìn say đắm. Sở Tinh bị nhìn đến ngại ngùng, liếc mắt lí nhí nhắc tiên sinh đến giờ ăn cơm. Lục Xuyên Thời hoàn hồn mở từng hộp cơm thơm nức mũi trên bàn khiến Sở Tinh nhỏ dãi. Rút lấy đôi đũa, đợi Lục tiên sinh chuẩn bị xong, cậu dõng dạc mời:
"Mời tiên sinh ăn cơmm".
Giọng nói non nớt hí hửng khiến hắn bật cười, đến bây giờ hắn mới được thấy mặt trẻ con này của cậu. Xong xuôi các thủ tục, Sở Tinh múc một miếng cơm nóng hổi đút nhanh vào mồm và đương nhiên, cậu bị bỏng. Cậu vội nhè cơm ra, há mồm hít khí, đầu lưỡi bị bỏng đỏ rát. Hắn vội quay ra, nắm cằm nhìn đầu lưỡi nhỏ bị bỏng đến ứa máu, tức giận hít khí, bàn tay đánh mấy phát vào cặp mông mẩy, quát:
"Vừa bị bỏng mà vẫn không chừa?"
"Huhu.. tại e.. em đói.."
"Đói thì cũng từ từ, đâu ai ăn mất của em?"
"Hức.. em xin lỗi.. tiên sinh đừng giận huhu.."
Hắn đau đầu, sao lại không cẩn thận vậy chứ, không biết hôm nay đã bị thương bao nhiêu lần rồi nữa. Hắn thở dài, kéo cậu ngồi lên đùi, ngón tay dài gạt đi từng giọt nước mắt của cậu, tức giận nói:
"Không cho em tự ăn nữa, để tôi đút. Nín".
Cậu sụt sịt lau nước mắt, ngồi trên đùi tiên sinh ngoan ngoãn như một em bé. Lục Xuyên Thời múc một muỗng cơm vừa phải, thổi thổi rồi đút cho cậu ăn. Hắn đã biến thành bảo mẫu của em bé trắng nõn này rồi. Cậu phồng mồm ăn được 1/3 hộp cơm đã đẩy tay hắn không chịu ăn nữa. Lục Xuyên Thời khó chịu vỗ mông cậu một cái, cau mày kì kèo:
"Ăn 5 miếng nữa".
Cậu bĩu môi cam chịu, cậu no lắm rồi mà, nhưng tiên sinh nói thì cậu vẫn phải nghe thôi. Ăn xong, hắn bắt cậu thè lưỡi để kiểm tra vết thương, vết bỏng đã đỡ hơn nhưng đầu lưỡi vẫn đỏ bừng. Hắn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn thè lưỡi của cậu mà ngứa ngáy cả người, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi nho nhỏ mà mút mát. Sở Tinh giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn thè lưỡi cho tiên sinh mút, nước dãi nhỏ xuống cằm cậu cũng được tiên sinh liếm sạch. Lưỡi nhỏ bị mút đến tê rần mới được thả ra, Sở Tinh đỏ hồng mặt ngại ngùng chạy trốn khỏi vòng tay hắn, thẹn thùng:
"Ng-Ngài ăn cơm đi".
Hắn liếm môi bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ ngại ngùng rồi thích thú ăn nốt đống đồ ăn của cậu.
__________________
Muốn nhanh nhanh đến đoạn iu nhao qá mng😫🤌